Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

PHÂN GIẢI



Con nói đúng ! …
Đi khắp thế gian không ai yêu cha bằng mẹ.
Nhưng ….
Sống ở trên cõi đời này chẳng ai yêu mẹ bằng cha
Cha yêu mẹ, yêu diết yêu da
Yêu lăn yêu lóc nên còn da bọc xương thế này !
Mẹ yêu cha … ừ ! … Thiệt quá chừng hay
Xưa nay vẫn thế
Thủy chung hề một mực
Giữ nguyên một mức
Chẳng đổi thay chút nào !
Giờ thì phải biết nói làm sao
Lớn khôn con sẽ hiểu
Chớ nghe người ta nói ra nói vào
Và cha yêu mẹ như thế nào
Thì cha mang rượu uống vào bấy nhiêu
Lấy thêm dũng cảm, tin yêu
Trải dòng tâm sự thật nhều … thế thôi !
Phải nào chửi mẹ … Than ôi !
Sự đời khó nói … con ơi hiểu giùm.

                  TÚ GÂN


Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

THAY PHIÊN NHAU ĐUÔI


Theo tiếng gọi tình yêu
Anh đuổi theo em như gió
Dẫu cho dù khó khăn gian khổ
Quyết tâm chẳng để đến hổ danh mình
Và rồi em đuổi theo anh
Bụng mang dạ chửa
Quý chu cha ! …thiệt nhanh vô cùng !

                   TÚ GÂN

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

KHÓ


Những sự việc hiển nhiên khó nói


Đến những điều nghịch lý khó chê


Sự đời hư thực trớ trêu


Đúng sai khó tỏ, ghét yêu khó tường

                        TÚ GÂN





Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

CHIỀU ĐÔNG XỨ LẠNH


Gió rạt rào, trời tối nhá nhem
Mây mang rét giá phủ, giăng rèm
Cành, cây ngất ngưỡng, u buồn, chán
Vịt, ngỗng hò reo, quấn quít thêm.
Khói sưởi tuôn cao, sà mái ngói
Chuông đền vẳng dội, lướt qua thềm
Lưa-thưa thoáng đã vờn hoa trắng
Lữ khách nao lòng tuyết đổ đêm.

               LÂM PHÚ

HỌA

             CHIỀU ĐÔNG

Hun hút đường xa tối nhá nhem
Sương đêm thảng thốt vội buông rèm
Làng xưa thiêm thiếp giông lay chuyển
Bến cũ mơ màng gió dậy thêm
Quãng vắng băn khoăn vờn đáy gót
Giọt mưa thảnh thót điểm bên thềm
Nỗi niềm lữ khách se trăn trở
Ánh chớp lưng trời xé bóng đêm.

                     TÚ GÂN


    

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

ĐẾM THU ĐI


Người lên ngựa kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san”.

Nguyễn Du

Nhọc lòng dứt áo buổi phân kỳ
Đẫm ướt vai gầy lệ biệt ly
Góc biển chân trời hờn lữ thứ
Ngọn rau tấc đất thẹn tu mi
Gió mưa xé nát lòng thương hải
Sớm tối nghe buồn tiếng tử quy
Nợ nước tình nhà hai gánh nặng
Đứng ngồi khắc khoải đếm thu đi.


          SONG NGUYÊN

HỌA

             ĐẾM THU ĐI

Trống giục quân reo rợp bóng kỳ
Dặm ngàn tê tái bước phân ly
Biên thùy lửa khói hờn sôi máu
Gác tía mong chờ lệ thắm mi
Lối mộng xanh xao lời nguyện ước
Trăng thề lạnh lẽo ý hồi quy
Lá vàng rơi rụng bao hy vọng
Mỗi độ thu về dếm bước đi
.

               TÚ GÂN

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

BÌNH MINH TRÊN HỒ


Bình minh mát dịu ánh hồng xua
Gió thoảng, lăn tăn mặt nước lùa
Lá lắc, cành lay, phơn phớt động
Chim gù, vịt quạp, nhởn nhơ đùa
Thuyền con lướt nhẹ quên hơn thiệt
Móng cá nhồi tung lãng được thua
Thế sự nhân tình chi bận rộn
Bên hồ thưởng ngoạn, nhứt, hơn vua!

                 
LÂM PHÚ
HỌA

        BÌNH MINH TRÊN HỒ
       

Vật vờ bèo bọt gió ngàn xua
Sương trắng phong phanh giá lạnh lùa
Nắng lụy mơ màng duyên khẽ động
Mây vương thiêm thiêp mộng so đùa

Mái chèo thảng thốt chao hơn thiệt
Con sóng 
nhập nhằng hãi được thua
Thương hải tang điền thây thế sự
Thanh nhàn vô sự mới là vua !

                 
TÚ GÂN


Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

PHONG TRẦN



Trải bao năm tháng gió sương lồng
Chìm nổi thân bèo với bể sông
Đất khách mộng vàng theo sóng cả
Quê nhà xuân cũ đậm tình nồng
Bạc đầu lặn lội đường hun hút
Úa lá đìu hiu thu lạnh lùng
Giọt nắng còn vương sầu kỷ niệm
Tâm tình điệu lẻ đàn ngang cung!

             LAM NGUYÊN

HỌA

             PHONG TRẦN

Mây gió lênh đênh bóng nước lồng
Nỗi niềm e thẹn với non sông
Quê người bỡ ngỡ se duyên phận
Đất khách băn khoăn tỉnh giấc nồng
Lắm lúc tương lai lơi rượt đuổi
Nhiều khi ảo ảnh cố săn lùng
Sờ lên mái tóc ngùi năm tháng
Phím lạnh tơ chùng buốt giá cung
 
   
             TÚ GÂN


Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

MỘT THOÁNG TRONG MƠ


Hỡi người thiếu phụ thoáng trong mơ
Chưa trọn câu vui nỡ hững hờ
Vóc liễu đứng ngồi, khơi sóng sắc
Gương hoa mờ ảo, quyện lòng tơ
Sương vương mái tóc, đây hờn tủi
Mây xoả bờ vai, đó ỡm ờ
Trao lại cho ai lời nói cuối
Đường về nghe nặng bước bơ vơ!
   NGUYỄN CÔNG HOÀNG

HỌA

 MỘT THOÁNG TRONG MƠ
Mưa vọng bên thềm tỉnh giấc mơ
Thương sao thương quá mảnh duyên hờ
Người xưa phảng phất ngời hương sắc
Phím cũ mơ màng lạnh tiếng tơ
Lòng những ngổn ngang sầu lắng tủi
Đời sao nhăn nhở ỡm vơi ờ
Chợt nghe tâm sự phong băng giá
Hụt bước chân trần phận vất vơ !
                    TÚ GÂN