Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

BÓNG GIAI NHÂN


Sen vàng từ độ cách trùng dương,
Đâu nữa ? Khi xuân đón hải đường
Nắng gợn ly đào son hé ngọc,
Gió nâng tà lụa tuyết vương hương …
Bồi hồi trăng nước say cơn mộng,
Thao thức cầm thi lạnh ải sương.
Thoáng cánh buồm mây nương ráng lại,
Lòng thu vời vợi sóng tiêu tương

               QUÁCH TẤN

HỌA

            BÓNG GIAI NHÂN

Bóng hồng xao xuyến rặng thùy dương,
Duyên trải muôn phương luyến dặm đường
Ánh mắt hữu tình son sắt mộng
Tấm lòng đa cảm ngọt ngào hương …
Ngập ngừng con nước sâu thương cảm
Ngơ ngẩn khung trời lặng gió sương.
Một thoáng mong manh se tím mộng,
Hồn thu hòa dịu khúc tiêu tương

                      TÚ GÂN

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

MƠ TRĂNG


Mây chắp lụa dài vây núi biếc
Sương xây mồ bạc dấu trăng vàng
Thuyền ai dỡn nước sông Ngân ấy
Mà để sao sa xuống cõi trần

Ai đổi đầu lâu trong nấm mộ
Tiếng khua vang rạn khớp đầu ta ?
Có ai rên rỉ ngoài thôn lạnh
Như tiếng xương người rên rỉ khô ?

Mơ rồi ! Mơ rồi ! Ta mơ rồi !
Xạc xào chỉ có lá vàng rơi
Quanh mình bóng tối mênh mang cả
Thấp thoáng đôi hồi lửa đóm soi

      CHẾ LAN VIÊN

HỌA

               MƠ TRĂNG


Núi ngẩng cao đầu tôn sắc biếc
Trăng vương tâm sự luyến hương vàng
Sương ngàn óng ả ươm duyên thắm
Xao xuyến đêm thâu đắm kiếp trần

Uẩn khúc dâng tràn san đáy mộ
Xương khua đổ vạ buốt hồn ta
Oan khiên khắc bạc vây đêm quạnh
Khoan nhượng sao trời sắc độ khô

Chìm đắm trong mơ … lẩn thẩn rồi !
Hồn hoang lảng vảng lạnh lùng rơi
Tiếng gà ao xác … sao tan tác
Ấp ủ  bên đồi đóm lửa soi

            TÚ GÂN


Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

ĐÀ LẠT SƯƠNG MỜ


Đây phút thiêng-liêng đã khởi đầu
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ! 
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt 
Như đón từ xa một ý thơ. 

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, 
Để nghe dưới đáy nưới hò reo, 
Để nghe tơ liễu rung trong gió, 
Và để xem trời giải nghĩa yêu. 

Hàng thông lấp-loáng đứng trong im 
Cành lá in như đã lặng chìm. 
Hư-thực làm sao phân-biệt được! 
Sông Ngân-Hà nổi giữa màn đêm. 

Cả trời say nhuộm một màu trăng, 
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. 
Không một tiếng gì nghe động-chạm, 
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...

            HÀN MẶC TỬ

HỌA

    ĐÀ LẠT SƯƠNG MỜ

Lạnh buốt không gian phút dạo đầu
Sương trời lãng đãng lịm trong mơ! 
Màn đêm nuối tiếc tan theo gió 
Lặng lẽ hương đời dệt ý thơ. 

Phong cách đơn sơ nhuốm ít nhiều, 
Rì rào xao xuyến tiếng thông reo, 
Ngập ngừng lượn sóng chao duyên dáng 
Phóng khoáng duyên thầm bát ngát yêu. 

Thời gian ngơ ngác dịu trong im 
Hư ảo bâng khuâng lẳng lặng chìm. 
Huyền hoặc tơ lòng ươm tinh tú  
Tình si say đắm kết màn đêm. 

Sương trải tin yêu ép uổng trăng, 
Mờ mờ ảo ảo ước ao rằng. 
Một trời thơ mộng phong niêm vận 
Thanh thoát tâm tình dẫu giá băng ...

                 TÚ GÂN