Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

ĐÀ LẠT SƯƠNG MỜ


Đây phút thiêng-liêng đã khởi đầu
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ! 
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt 
Như đón từ xa một ý thơ. 

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, 
Để nghe dưới đáy nưới hò reo, 
Để nghe tơ liễu rung trong gió, 
Và để xem trời giải nghĩa yêu. 

Hàng thông lấp-loáng đứng trong im 
Cành lá in như đã lặng chìm. 
Hư-thực làm sao phân-biệt được! 
Sông Ngân-Hà nổi giữa màn đêm. 

Cả trời say nhuộm một màu trăng, 
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. 
Không một tiếng gì nghe động-chạm, 
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...

            HÀN MẶC TỬ

HỌA

    ĐÀ LẠT SƯƠNG MỜ

Lạnh buốt không gian phút dạo đầu
Sương trời lãng đãng lịm trong mơ! 
Màn đêm nuối tiếc tan theo gió 
Lặng lẽ hương đời dệt ý thơ. 

Phong cách đơn sơ nhuốm ít nhiều, 
Rì rào xao xuyến tiếng thông reo, 
Ngập ngừng lượn sóng chao duyên dáng 
Phóng khoáng duyên thầm bát ngát yêu. 

Thời gian ngơ ngác dịu trong im 
Hư ảo bâng khuâng lẳng lặng chìm. 
Huyền hoặc tơ lòng ươm tinh tú  
Tình si say đắm kết màn đêm. 

Sương trải tin yêu ép uổng trăng, 
Mờ mờ ảo ảo ước ao rằng. 
Một trời thơ mộng phong niêm vận 
Thanh thoát tâm tình dẫu giá băng ...

                 TÚ GÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét