Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

MÁU ME CỜ BẠC


Thức suốt đêm thâu mắt lõ dờ
Dáng người phờ phạc thắm lơ mơ
Còm nhom ốm nhách như con nhái
Nhưng đáy lòng tham chẳng bến bờ

Suốt tháng quanh năm giữ lấy nghề
Trời hành hay chỉ bỡi đam mê
Đỏ đen, sấp ngửa … sao vui thú !
Nhập cuộc rồi thôi chẳng muốn về

Tiền của trong nhà để chẳng yên
Bê đem đi gửi kẻ tay trên
Tiêu giùm … khỏi tốn công nom giữ
Cuộc sống thanh nhàn sướng tụa tiên

Vợ dại la làng đến tím môi
Con thơ đói lả thiếp trong nôi
Nợ nần chồng chất cao hơn núi
Ta vẫn bình tâm mãi cứ ngồi

Cuộc sống sang giàu thôi ước khan
Quên đời vất vả lắm gian nan
Tay xòe, tay xóc, tay xoay bát …
Điệu nghệ tinh tường ấy mới ngoan

Rồi nữa mai sau hẳn chuyển nghề
Hợp thời hữu lý đố ai chê !
Khắp trời phiêu bạt xem thiên hạ
Ngoạn cảnh trông đời sướng đến mê

Bè bạn bên mình gậy với bao
Xó hè thay khách sạn năm sao
Nón mê áo rách trông tương xứng
Canh cặn cơm thừa chẳng thích sao ?

Cuộc đời ngắn ngủi dẫu trăm năm
Chỉ giấc chiêm bao, một kiếp tằm
Không  biết ăn chơi không hưởng thụ
Là đời vô vị … mất trăm năm !

Bạc lận cờ gian chỉ lọc lừa 
Giết người không gớm đã hay chưa ?
Sao còn mê muội !… sao tăm tối !
Cái tật thâm căn vẫn
                                chẳng chừa !

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

GIÀU


Nó mới giàu lên thoát kiếp nghèo
Tính tình phong thái đổi thay theo
Học đòi kiểu cách trông thêm chán
Ỷ thế khinh thường chằng dám trêu
Lố bịch giễu đời phường bát nháo
Hợm mình kiêu ngạo lũ tà yêu
Sang hèn âu cũng như nhau cả
Mẹ kiếp ! …  thì ra nó sợ nghèo


                      TÚ GÂN

QUYỀN THẾ



Đứa thì chức trọng với quyền cao
Đứa nữa dân đen … dẫu thế nào
Trọn kiếp đều sinh chung một lứa
Hết đời cũng chết ngủm như nhau
Thằng kia cỡi cổ còn chưa thỏa
Đứa nọ kêu trời chẳng thấy đâu
Kìa chúng diễn tuồng chi thế nhỉ ?
Càng xem càng nghĩ thấy càng đau 


                           TÚ GÂN