Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

DUYÊN MUỘN


Từ khi đôi má đỏ hây hây 
Em tập thêu thùa, tập vá may 
Chim sáo trước sân bay tới đậu 
Em mừng: sắp được lấy chồng đây . 
Những lượt thu về, em thấy xuân 
Trên đôi má nõn lại phai dần 
Và lòng em chẳng còn nao nức 
Như lúc trăng lên đốt khói trầm. 
Người nói duyên em đã muộn màng 
Bởi vì nghèo khó chẳng xênh xang 
Nhưng xuân em chín từ năm ngoái 
Há phải vì em áo nối quàng. 

          HÀN MẶC TỬ

HỌA

         DUYÊN MUỘN

Duyên thắm môi hồng má đỏ hây 
Hẩm hiu chưa gặp đến cơ
may 
Tuổi xuân giá buốt sâu u uẩn  
Lạnh lẽo đêm trường ai hiểu đây ! . 
Mỗi lượt xuân về mỗi lượt xuân 
tình xuân ngao ngán  cứ vơi dần 
Môi hồng má thắm mau phai nhạt  
Cung bậc buông xuôi nhuốm đục trầm. 
Níu kéo tình duyên chỉ muộn màng 
Mặc ai nhí nhảnh thích xênh xang 
Để hồn lịm chết trong êm ái
Thương nỗi tình ai áo vá quàng. 

                                                    TÚ GÂN


Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

CHIẾN TƯỢNG


Giữa ngàn rậm muôn cây chen lá thắm
Voi Chàm đi lẳng lặng dáng oai linh
Cũng rung chuyển dưới chân ngài, rừng núi thẳm
Dưới chân ngài rên rỉ lá vàng xanh

Ngài lặng đi mắt mờ sau màn lệ
Nỗi lo sầu mong nhớ quấn theo chân
Trên lưng già chiếc bành không vắng vẻ
Phô tàn xanh tua đỏ ánh châu trong

Bên sông vắng voi Chàm thôi cất bước
Để hồn trôi theo sóng đến trời xa
Đến trời xa, nơi gió vàng tha thướt
Bên lâu đài lặng ngủ dưới sương mờ

Đến trời xa, nơi chiều kia, chiến tượng
Nặng nề đi theo tiếng trống thu không
Lúc trong tôi, cờ đào dần lặng rụng
Lúc sông chiều, phơn phớt áng sương hồng !

Nơi một sáng Đồ Bàn vang tiếng hát
Muôn binh Chàm thắng trận trở quân về
Đàn chiến tượng trong hương trầm man mác
Cùng oai hùng, lặng lẽ, nặng nề đi

Nơi một tối, máu gào vang chiến địa
Nơi loa vang, ngựa hí, với đầu rơi
Bầy voi Chàm hung hăng như sóng bể
Hung hăng theo ánh lửa của dân Hời

Nơi, ôi những nơi, từ xưa kia, rực rỡ
Những lâu đài, thành quách, với cung đền
Nơi ngựa hí xương rền vang trong gió
Nơi vang lừng tiếng hát vạn dân Chiêm !

Những cảnh ấy thoáng về bên chiến tượng
Khiến voi Chàm hồi hộp lặng nhìn ngây
Tiếng sông réo vang lừng trong nắng rụng
Mà tưởng như Dĩ vãng đến gần đây

Ngài vội bước trong dòng sâu đón lấy
Những ngày xưa theo nước cuốn trôi về
Những nước chảy, mơ tan, Ngài bỗng thấy
Cả không gian nhuần đượm nỗi sầu bi !

Chiến tượng bỗng gầm vang trong gió rét
Để dư âm rung chuyển cả ngàn xanh
Trong không trung tưởng vùa vang tiếng sét
Và muôn tinh cầu vỡ dưới trời thanh

               CHẾ LAN VIÊN

HỌA

              CHIẾN TƯỢNG

Nắng trải mộng chốn rừng xưa mãi  thắm
Hồn núi sông phô diễn nếp uy linh
Muôn năm cũ thời gian sâu thăm thẳm
Tận nền cao lưu cửu một màu xanh

Voi Chàm vẫn ưu sầu tuôn thắm lệ
Mỗi bước đi lưu luyến mỗi dấu chân
Nơi rừng thẳm muôn màu thêm vắng vẻ
Đời bể dâu  ngờ vực nỗi đục trong

Dưới dốc đá voi Chàm thôi cất bước
Lặng nghe lòng rưng rức vọng xa xa
Những Chiêm nữ áo xiêm mềm tha thướt
Khải hoàn ca đua hát dậy trăng mờ

Cờ tung gió, oai hùng trên chiến tượng
Chế Bồng Nga anh dũng !… có hay không
Trăng vụt biến  sao trời đua vỡ, rụng
Núi thôi xanh thậm chí lửa thôi hồng !

Đang vui vẻ  chim rừng ngưng tiếng hát
Mây ngừng trôi lặng lẽ  rủ nhau về
Tiếng sấm vọng ngẩn ngơ lòng man mác
Ánh chớp lan, loang loáng khẽ vơi đi

Tiếng trống giục vang lừng nơi chiến địa
Máu hồng tuôn muôn vạn chiếc đầu rơi
Bầy voi dữ lồng lên như sóng bể
Tiếng hò reo vang dậy của quân Hời

Ôi ! … chiến thắng nước non tràn rực rỡ
Những tháp son, cung thất với dinh, đền
Nơi hoa kết đèn treo khoe trước gió
Thắm tự hào sung sướng vạn dân Chiêm !

Và rạng rỡ đẹp tươi bao chiến tượng
Giữa kinh thành hoa lệ đứng nhìn ngây
Nghe nhạc trỗi, bình minh thương nắng rụng
Dấu in hằn muôn thuở vẫn còn đây

Hồn xưa cũ nước non gìn giữ lấy
Mặc thời gian vô vọng cuốn thu về
Đêm mộng mị niềm tin như chợt thấy
Muôn voi Chàm vất vưởng nặng sầu bi !

Muôn chiến tượng lạnh lùng ôm gió rét
Lạnh lùng run nhợt nhạt mảnh trời xanh
Trong sợ hãi bỗng dồn vang tiếng sét
Muôn ma Hời than khóc suốt đêm  thanh

                           TÚ GÂN

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

RỬNG MỠ


                          Ô hay ! …  rửng mỡ quá đi thôi !
Sự thể bày phơi nuốt chẳng trôi !
Giữa phố bàng hoàng ai nghẹn nghẹn
Trên đường đú đởn kẻ choi choi
Bẽ bàng chắc hẳn thêm gao ngán
Thích thú dường như thắm mặn mòi
Thôi chẳng  chê bai, đừng trách móc
Sự đời muôn vẻ, hiểu nhau thôi !

                            TÚ GÂN


Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

THAN THÂN CHƯA ĐẠT


Ta phải trang xong cái nợ ta
Lẽ đâu chịu nợ mãi ru mà ?
Ðường con, bu nó một năm một
Tính tuổi nhà thầy ba lẻ ba
Mở mặt quyết cho vua chúa biết
Ðua danh kẻo nữa, mẹ cha già
Năm nay ta học, năm sau đỗ
Chẳng những Lương Ðường cũng thủ khoa 

          TÚ XƯƠNG

HỌA

         THAN THÂN

Ta bỗng quên rồi cái phận ta
Lẽ ra tu tỉnh mới hay mà ! …
Ðường đời gai gốc vơi năm tháng
Thân thế ê chề nổi bảy ba
Lặng lẽ sách đèn đau nét bút
Xót xa thi tứ tủi thân già
Nếu đời có mở thi : Than thở
Chắc hẳn ta hề !… đạt thủ khoa 

                     TÚ GÂN

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

ĐỀ ẢNH MỸ NHÂN


Giang Nam riêng một cảnh bồng lai
Hồng tía muôn ngàn chẳng kém ai
Vẻ ngọc long lanh pha sắc nước
Nhị non ngào ngạt lộn hương trời
Ơn mong thánh chúa nguôi lòng giận
Tình nặng quân vương mỉm miệng cười
Nhắn hỏi chơi hoa ai kẻ biết
Sang giàu ai biết, biết mà chơi

                              TẢN ĐÀ
HỌA

                             ĐỀ ẢNH MỸ NHÂN

Ai như tiên nữ chốn bồng lai
Dáng ngọc vóc ngà thua  kém ai
Ánh mắt hồ thu nghiêng sóng nước
Nét thanh nhan sắc nhấn hương trời
Im lìm mộng trở tươi màu nhớ
Lay động hồn say thắm nụ cười
Nhẹ chuyển gót sen hoa khép nép
Vườn đào thong thả bước rong chơi

                                                    TÚ GÂN

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

CHỢ TRỜI


                Khen thay con tạo khéo trêu ngươi
                Bày đặt ra nên cảnh chợ trời !
                Buổi sớm gió đưa, trưa nắng đứng
                Ban chiều mây họp, tối trăng chơi
                Bày hàng hoa quả tư mùa sẵn
                Mở phố giang sơn bốn mặt ngồi
                Bán lợi, buôn danh nào những kẻ
                Chẳng nên mặc cả một đôi lời

                           HỒ XUÂN HƯƠNG

                HỌA
                                      MƠ

                 Sự đời sao lắm chuyện trêu ngươi
                 Muốn bắt thang lên đến tận trời
                 Trần thế chán rồi không muốn sống
                 Thiên đình vui quá thích hoang chơi
                  Ngày sang thượng uyển xem hoa nở
                  Đêm đến cung trăng tựa gốc ngồi
                  Nhìn xuống trần gian nom thế sự
                  Lặng nghe sung sướng réo nên lời 

                                           TÚ GÂN

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

BỆNH TRĂNG


Quê ngoại bên kia bãi cát vàng
Mẹ tôi về lỡ chuyến đò ngang
Cơn đau trở dạ không giường chiếu
Tôi lọt lòng ra giữa bãi trăng

Vẫn đôi bầu sữa ấy căng đầy
Nuôi lớn hồn nhiên cả một bầy
Sao đến lượt tôi thành trở chứng
Ngọt ngào thoắt đã đổi chua cay

Võng mẹ ru hời dưới mái hiên
Hương đồng cỏ nội mặc kề bên
Tôi nằm trong vũng ca dao lạnh
Đón những vầng trăng mẹ vớt lên

Tôi đã thành người mắc “ bệnh trăng ”
Chiều mây sớm nắng mỗi bâng khuâng
Chỉ riêng, báo hiệu niềm vui đến
Khi ửng lòng đêm một ngấn hằng

Đừng trách tôi sao quá hững hờ
Tâm tình dành trọn gửi trăng mơ
Để em ngày tháng quanh thềm ngõ
Một bóng ưu tư bước thẫn thờ

Bỡi điệu tâm hồn nhịp ái ân
Đêm đêm chờ đến để mong dâng
Tôi yêu trăng quá mê trăng quá
Như má yêu môi đến đến gấn

                YẾN LAN      
HỌA      
                TRĂNG THỀHỀ                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                             
Chẳng trách ai quên nghĩa đá vàng
Chạnh niềm khi lỡ chuyến đò ngang
Say tình bến vắng hoài mong đợi
Sương xuống se lòng lạnh giấc trăng

Khi yêu tròn khuyết vẫn chưa đầy
Mây trắng đem nay chịu lẻ bầy
Một ánh sao trời ngơ ngác rụng
Ngọt bùi chưa sánh nỗi chua cay

Trăng héo trăng gầy dưới mái hiên
Một thương hai nhớ quyện theo bên
Trắng câu tâm sự vàng mong nhớ
Giận dữ sóng lừng chợt dấy lên

Ai những quên rồi mấy độ trăng
Se tình kết tóc dệt bâng khuâng
Trăng thề óng ả duyên mơn mởn
Chứng kiến yêu đương có chị Hằng

Ai bỗng đổi thay hẳn hững hờ
Tủi lòng nguội lạnh tủi trăng mơ
Để người bội ước tròn mơ ước
Để kẻ chờ mong luống thẫn thờ

Đời nhạt tâm tình lỡ ái ân
Đêm tàn trăng lạnh trở sấu dâng
Người vui hạnh phúc bên người mới !
Riêng kẻ cô đơn .... tủi đến gần 

                    TÚ GÂN                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

LÒNG NGỎ CÙNG AI


Non xa biển ngậm khói mơ màng
Lòng ngỏ cùng ai trong tấc gang
Chiều xuống cây lồng mây Vị Bắc
Tuổi già hoa rụng bút Giang lang
Đục trong duyên mới không dò dẫm
Hay dở nghề xưa dám phụ phàng
Nâng chén hương pha trà độc ẩm
Đầy song mận nở én bay ngang.

                  QUÁCH TẤN
HỌA

     LÒNG NGỎ CÙNG AI

Giàu sang đài các nữa ai màng
Xa cách nhau trong chỉ tấc gang
Chung thủy cơ hồ thương bạn cựu
Bạc tình chi lắm
hận tình lang
Đắng cay luống những gom lưu luyến
Hơn thiệt nào hay
nhuốm phũ phàng
Bến cũ trăng thề lưu chứng tích

Con đò năm trước nỡ sang ngang.

                     TÚ GÂN

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

MỘT CÕI QUÊN


Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn ! Ừ nhỉ chừng quạnh quẽ
Đêm ấy riêng mình – Một cõi quên
Ngoài ấy người vui với bụi trần

Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng 
Tứ bề gom lại một cõi không 
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc 
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.

          HÀN MẶC TỬ

HỌA

          MỘT CÕI QUÊN

Từ độ về đây đến với trăng
Đêm đêm mơ ước, dõi cung Hằng
Cây đa, chú cuội già chưa nhỉ ?
Có nhớ trần gian hay đã quên !

Duyên dáng Hằng Nga đến trắng ngần
Nhịp nhàng vũ khúc, nhẹ đằng vân
Cõi xưa không lẫn hồn tiên tục
Nhân thế còn vương lớp bụi trần

Bỗng chốc trăng thanh hóa lạnh lùng 
Một vùng hoang phế nhuốm không 
Trong tôi -  Nửa mảnh tình dang dở
Một phút bâng khuâng chợt
 chạnh lòng.

                         TÚ GÂN

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

ĐÊM TÀN



Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nói 
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu, 
Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối, 
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầu. 

Chiêm nương ơi, cười lên đi, em hỡi ! 
Cho lòng anh quên một phút buồn lo ! 
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi 
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ? 

Này, em trông một vì sao đang rụng; 
Hãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em ! 
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm. 

Lời chưa dứt bóng đêm đà vụt biến ! 
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha ! 
Tình trần gian vừng ô kia đã đến 
Gỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !

                       CHẾ LAN VIÊN

            HỌA

                                    ĐÊM TÀN


Trong vô tận vọng về muôn tiếng nói 
Cõi âm u huyền ảo chuốt thêm
sâu, 
Lạnh lẽo quá !... chập chờn trong bóng tối, 
Những hồn oan  lặng lẽ nhả u sầu. 

Khí thiêng dậy chuyển mình non nước hỡi ! 
Những tháp Chàm rũ bỏ những âu
lo  
Ngọn vươn thẳng trên nền cao vòi vọi 
Chút hiên ngang vương vấn mãi trong
ta  

Thời khắc điểm niềm xưa ngơ ngác rụng; 
Hãy cất cao tiếng hát nũa đi em ! 
Say vũ khúc nghe lòng sao rung
động
Thắm tâm tình tô điểm nước non Chiêm. 

Tiếng gà gáy những hồn oan vụt biến
Cảnh xưa đâu ! … ngơ ngẩn dấu phôi pha ! 
Sương buốt giá phũ phàng len ý đến 
Khẽ dỗ dành phong kín mảnh hồn ta !

                                                    TÚ GÂN

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

GỬI NGƯỜI CỦ


Yêu nhau chẳng lấy được nhau nào.
Mình nghĩ làm sao, tớ nghĩ sao ?
Trai gái bởi tay bà mụ nặn
Vợ chồng nguyên mối chị Hằng trao.
Xa đi ngán nỗi lòng thương nhớ,
Gần lại càng thêm dạ khát khao.
Bến Vị non Nùng xa cách mấy
Mà không buộc chặt sợi tơ đào ?

                    TÚ XƯƠNG
HỌA
      
            GỦI NGƯỜI CŨ

Say đắm yêu thương tự thuở nào.
Giờ cam ly biệt thế thôi sao !
Tình xưa nghĩa cũ duyên mong đợi
Năm nhớ mười thương phận gửi trao.
Cách trở muôn trùng tim muốn vỡ
Khóc than chi lắm giọng càng khao
Nỗi niềm ai hiểu ! Ai không hiểu !
                          Tâm ý tàn phai nhạt má đào

                                                    TÚ GÂN


Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

GIÓ THU


Trận gió thu phong rụng lá vàng,
Lá rơi hàng xóm lá bay sang.
Vàng bay mấy lá năm già nửa,
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng.

Trận gió thu phong rụng lá hồng,
Lá bay tường bắc lá sang đông.
Hồng bay mấy lá năm hồ hết
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không.

                    TẢN ĐÀ

HỌA

     SẮT SON

Son sắt tinh anh nghĩa đá vàng
Mộng hong thương  nhớ gió thu sang.
Tình  trong muôn kiếp hương còn lửa,
Ngời thắm tơ duyên thiếp luyến chàng.

Thanh thoát kiêu sa đượm má hồng
Sắc hương nồng ấm chuyển trời đông.
Mắt em dậy sóng trùng dương chắp
Anh chết trong lòng em biết không ?.

           TÚ GÂN


Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

VỊNH ĐỜI NGƯỜI


Trăm năm ba vạn sáu ngàn ngày
Dẫu có ngàn vàng khó đổi thay
Trong núi ngàn năm cây vẫn có
Dưới trần trăm tuổi dễ không ai
Nghĩ đường danh lợi lòng thêm chán
Thấy kẻ gian ngoan bụng lại đầy
Đắng xót ghê thay mùi tục lụy
Bực mình theo Cuội cuối chân mây

                                   HỒ XUÂN HƯƠNG

HỌA

          VỊNH  ĐỜI NGƯỜI

Cơn lốc thời gian quặn tháng ngày
Trăm năm ngắn ngủi bể, dâu thay
Hoàng lương tỉnh mộng lòng thêm tủi
                          Tế độ cứu đời dễ mấy ai
Danh lợi đục trong hong hóng đợi
Nhân tình đen bạc chứa chan đầy
Xuôi tay nhắm mắt buông trôi hết
Tất cả  trên đời chỉ khói mây

                                            TÚ GÂN

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

ĐƯỜNG MỚI


Bó một lúi mùa lau đua nở sớm 
Hồn theo chân bước nhẹ dưới dòng chim 
Mắt nhìn trời tới tấp những chân đêm 
Tôi bước mãi, bước qua miền lá úa 
Đời tươi trẻ và măng như sữa lúa 
Có trăng chăng như có đủ tình yêu 
Có mùa thu rụng xuống cũng nhiều nhiều 
Tràn ngập hết những nẻo đường sẵn đợi 
Tôi đi trước nhưng làm sao chưa tới 
Nơi lòng yêu như một Thái Bình trang 
Nơi cừu non nhẹ đớm cỏ trên đàng 
Nơi mà suốt mùa thu không lá rụng! 
Đường tôi đến như đường tôi đã sống 
Có những bàn tay máu nhận mùa thu 
Vốc hồ trăng uống lại ánh sao lu 
Vừa rạn vỡ để chữa tim rạn vỡ 
Đường không nói, nhưng đường đầy hơi thở! 
Sao đường này giống tạc con đường xưa! 
Nơi, một đêm giữa mộng ái ân vỡ 
Tôi tưởng sống, nhưng rồi vẫn chết, 
Yêu là đầy ải tâm hồn qua xứ “Mệt”

       
                           YẾN LAN
HỌA

               ĐƯỜNG MỚI


Dưới lớp lá con dế mèn dậy sớm 
Bờ tre xanh yên ắng, khẽ tiếng chim 
Trên nền cao vương vấn ánh sao đêm 
Con đường vắng dấu chân xưa se úa 
Gió nhẹ thoảng ngạt ngào lan hương lúa 
Sóng thanh bình rộn rã thắm tin yêu 
Dãi cỏ tươi hoa dại chứa chan nhiều 
Màu đơn điệu mở lòng neo bến đợi 
Thong thả nhịp bước chân lan vọng tới 
Ngát hương đời ngặng trĩu phận hành trang 
Ở nhân gian mà ngỡ chốn thiên đàng 
Thời gian bỗng giật mình tơi tả rụng! 
Đường thiên lý dâng tràn bao sức sống 
Thắm tình đời muôn sắc nhuộm hương thu
 
Trăng bao la, thẹn khi tỏ khi lu 
Sương lóng lánh vô tình toan vụn vỡ 
Đường vắng vẻ vụng về vơi nhịp thở
Bụi trần vương xao xuyến gót chân
xưa
Hồn tái tê ngây ngất đến ngẩn ngơ 
Tình muôn thuở khao khát lòng lịm chết, 
Yêu là hết !… thế nhân đều thắm “Mệt”

                                
TÚ GÂN


Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

TIẾT THU SANG


Đôi nhánh chùm ngây lấm tấm vàng
Khôn lường mưa gió tiết thu sang
Chợ đông thêm thấm lòng hiu quạnh
Nhà dột riêng thương nghĩa cũ càng
Khói lửa phập phồng non nhóm ngọc
Cá rồng vắng vẻ nước pha sương
Ngập ngừng bước dạo quanh rào trúc
Chợt nhớ Xương Châu khóm hải đường.

                       QUÁCH TẤN
HỌA

                     TÌNH THU

Nắng cuối chiều hôm nhạt sắc vàng
Chim ngàn xao xác gió thu sang
Chùa hoang lạnh lẽo đau thanh tịnh
Ngõ vắng băn khoăn sợ
càng
Kẻ ở mong chờ  đêm lắng mộng
Người đi thương nhớ tóc pha sương
Chạnh lòng nương gót sen day dứt
Man mác tình thu phủ ngập đường.

                                            TÚ GÂN

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

EM ĐAU


           ( Lời gái giang hồ )

Rửa sạch phấn son tình chửa sạch
Nhọc nhằn thân xác đã bao lâu
Hôm nay mưa gió người em mệt
Nhớ lại ngày xưa, cảm mối sầu

Anh ơi ! em vốn khác đa cảm
Đã trót yêu thương hết mọi người
Ân ái đêm qua lưu lại vết
Tơi bời : xiêm áo ngấn pha phôi

Buồng em vắng vẻ một mình em
Gió lạnh người quen biếng lại tìm
Cô độc đời em cô độc mãi
Đố hề em thốt tiếng gì thêm

Nhưng em vui lắm vui nức nở
Đôi khóe mắt tình lệ sương rơi
Vì có biết bao chàng trẻ tuổi
Mê em, chìu lụy đến điều thôi

Anh nhỉ cho em được tự hào
Sắc em lộng lẫy đẹp thanh cao
Mình em uyển chuyển như thơ mộng
Trễ nãi làm anh đã ước ao

Nay mùa đông tới người em mệt
Đã nổi cơn ho tự sáng ngày
Em hỏi lương y người chẳng đáp
Bệnh em chỉ có mình em hay

Anh nhỉ xin đừng nói xấu em
Cực lòng em lắm ! Buổi sương đêm
Lắng nghe hoa lá bay tàn tạ
Chạm ánh trăng suông ngã trước thềm

Những bài thơ đẹp của anh đâu ?
Anh rải tung ra trước mái lầu
Để gió để mây lần lượt cuốn
Ném vào cửa sổ lúc canh thâu

Em đang than khóc người trong mộng
Một trộ mưa hoa trút cánh lờ
Em kéo chân ra ngồi lại nhặt
Phút giây hoa biến : lộ bài thơ

Khêu cao ngọn nến rồi em cố
Thu hết sức tàn chuốc giọng ngâm
Đáp lại lòng ai thương hại khách
Giang hồ điêu đứng trong bao năm

          HÀN MẶC TỬ

HỌA
                 EM ĐAU

           ( Lời gái giang hồ )

Nhơ nhớp tấm thân lòng rũ sạch
Tình người còn thắm được bao lâu
Nhọc nhằn lo nghĩ chi thêm mệt
Hãy để chôn theo dưới mộ sầu

Ai người đức hạnh ai đa cảm
Đã trót vương mang một kiếp người
Lỡ dại sa chân hằn thắm vết
Tình xưa dun rủi nữa pha phôi

Xót nỗi buồng không chỉ mỗi em
Đêm khuya thanh vắng trở trăn tìm
Giật mình lạnh lẽo se lan tỏa
Trống trải âm thầm quyến luyến thêm

Có những đêm trường thôi nức nở
Đầm đìa gối chiếc lệ tuôn rơi
Thẹn lòng tức tưởi đau thêm tuổi
Số phận ! … cam đành chịu thế thôi

Chẳng dám kiêu căng dám tự hào
Còn gì cao quý !…nữa thanh cao !
Còn gì trong trắng hơn trong trắng
Thuở trước hằng mong những ước ao

Đêm nay trở gió em đang mệt
Vò võ  canh khuya tủi tháng ngày
Không một người thương ươm hạnh phúc
Buồn vui sướng khổ chỉ em hay

Anh có bao giờ nghĩ đến em
Thầm yêu trộm nhớ suốt bao đêm
Xót thương một cánh hoa tàn tạ
Sắp sửa lìa cây rụng trước thềm

Rồi biết tìm em mãi ở đâu ?
Sương khuya thổn thức rũ  bên lầu
Gió mưa quen thói se se lạnh
Hất hủi canh tàn …  nỡ tóm thâu

Còn đâu cô gái hay mơ mộng
Dõi áng mây vương thẹn lững lờ
Gom góp ân tình rơi vụn vỡ
Ghép thành vần điệu thắm trang thơ

Nến lụn canh đưa lòng mãi cố
Chuốc trau duyên dáng khúc ca ngâm
Quên bao sầu tủi luôn đeo đuổi
Giá buốt cõi đời lịm tháng năm

                         TÚ GÂN