Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn ! Ừ nhỉ chừng quạnh quẽ
Đêm ấy riêng mình – Một cõi quên
Ngoài ấy người vui với bụi trần
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
HÀN MẶC TỬ
HỌA
MỘT CÕI QUÊN
Từ độ về đây đến với trăng
Đêm đêm mơ ước, dõi cung Hằng
Cây đa, chú cuội già chưa nhỉ ?
Có nhớ trần gian hay đã quên !
Duyên dáng Hằng Nga đến trắng ngần
Nhịp nhàng vũ khúc, nhẹ đằng vân
Cõi xưa không lẫn hồn tiên tục
Nhân thế còn vương lớp bụi trần
Bỗng chốc trăng thanh hóa lạnh lùng
Một vùng hoang phế nhuốm hư không
Trong tôi - Nửa mảnh tình dang dở
Một phút bâng khuâng chợt chạnh lòng.
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét