Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

ĐƯỜNG MỚI


Bó một lúi mùa lau đua nở sớm 
Hồn theo chân bước nhẹ dưới dòng chim 
Mắt nhìn trời tới tấp những chân đêm 
Tôi bước mãi, bước qua miền lá úa 
Đời tươi trẻ và măng như sữa lúa 
Có trăng chăng như có đủ tình yêu 
Có mùa thu rụng xuống cũng nhiều nhiều 
Tràn ngập hết những nẻo đường sẵn đợi 
Tôi đi trước nhưng làm sao chưa tới 
Nơi lòng yêu như một Thái Bình trang 
Nơi cừu non nhẹ đớm cỏ trên đàng 
Nơi mà suốt mùa thu không lá rụng! 
Đường tôi đến như đường tôi đã sống 
Có những bàn tay máu nhận mùa thu 
Vốc hồ trăng uống lại ánh sao lu 
Vừa rạn vỡ để chữa tim rạn vỡ 
Đường không nói, nhưng đường đầy hơi thở! 
Sao đường này giống tạc con đường xưa! 
Nơi, một đêm giữa mộng ái ân vỡ 
Tôi tưởng sống, nhưng rồi vẫn chết, 
Yêu là đầy ải tâm hồn qua xứ “Mệt”

       
                           YẾN LAN
HỌA

               ĐƯỜNG MỚI


Dưới lớp lá con dế mèn dậy sớm 
Bờ tre xanh yên ắng, khẽ tiếng chim 
Trên nền cao vương vấn ánh sao đêm 
Con đường vắng dấu chân xưa se úa 
Gió nhẹ thoảng ngạt ngào lan hương lúa 
Sóng thanh bình rộn rã thắm tin yêu 
Dãi cỏ tươi hoa dại chứa chan nhiều 
Màu đơn điệu mở lòng neo bến đợi 
Thong thả nhịp bước chân lan vọng tới 
Ngát hương đời ngặng trĩu phận hành trang 
Ở nhân gian mà ngỡ chốn thiên đàng 
Thời gian bỗng giật mình tơi tả rụng! 
Đường thiên lý dâng tràn bao sức sống 
Thắm tình đời muôn sắc nhuộm hương thu
 
Trăng bao la, thẹn khi tỏ khi lu 
Sương lóng lánh vô tình toan vụn vỡ 
Đường vắng vẻ vụng về vơi nhịp thở
Bụi trần vương xao xuyến gót chân
xưa
Hồn tái tê ngây ngất đến ngẩn ngơ 
Tình muôn thuở khao khát lòng lịm chết, 
Yêu là hết !… thế nhân đều thắm “Mệt”

                                
TÚ GÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét