Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

ĐÁ ÔNG CHỒNG BÀ CHỒNG


Khéo khéo bày trò tạo hóa công
               Ông chồng đã vậy lại Bà chồng
                       Tầng trên tuyết điểm phơ đầu bạc
                       Thớt dưới sương pha đượm má hồng
                       Gan nghĩa dãi ra cùng nhật nguyệt
                       Khối tình cọ mãi với non sông
                       Đá kia còn biết xuân già dặn
                       Chả trách người ta lúc trẻ trung

                                    HỒ XUÂN HƯƠNG

                     HỌA

                     ĐÁ ÔNG CHỒNG BÀ CHỒNG

            Sự thế tinh đời lắm …  hóa công !
               Gái sao lại gái … há không chồng ?
                       Tầng trên thớt dưới tươm sương giá
                       Nghĩa ái nguồn ân đượm má hồng
                       Dầu dãi sức hơi đong tuế nguyệt
                       Mặn mà tình ý đọ non sông
                       Càng vui kinh nghiệm thêm già dặn
                       Lạc thú trên đởi chuốc trẻ trung

                                                  TÚ GÂN






Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

BỢM GIÀ


Thầy thầy tớ tớ, phố xênh xang
Thoạt nhác trông ra ngợ cóc vàng
Kiện hết Sở Tuần vô Sở Sứ
Khi thì thầy số lúc thầy lang
Công nợ bớp bơ hình chúa Chổm
Phong lưu đài các giống ông hoàng
Phong lưu như thế phong lưu mãi
Điếu ống xe dài dài mấy gang

                                   TÚ XƯƠNG
            HỌA

                   BỢM GIÀ

Mày râu nhẵn nhụi thích xênh xang
Khoe dáng, phô duyên, nhẻm bạc vàng
Đài các giả, trơ thân khuyển mã
Phong lưu vay, điểm dạ sài lang
Nợ nần chồng chất danh : Vua Chổm
Tình ái hoang dâm bậc : Chúa Hoàng
Chẳng bõ công lao bền trí lực
Hưởng đời … đời đếm được bao gang !

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

NĂM NÉT HỮU CẢM


Đời người lo mãi biết bao thôi
Mái tóc xanh xanh trắng hết rồi!
Sự nghiệp nghìn thu xa vút mắt
Tài tình một gánh nặng bên vai.
Hợp tan tri kỷ người trong mộng
Rộng hẹp danh thân đất với trời!
Sương phủ cành mai năm giục hết
Ngày xuân con én lại đưa thoi.

                           TẢN ĐÀ
HỌA

                HỮU CẢM

Trăm năm cũng chỉ bấy nhiêu thôi
Giấc mộng Hoàng lương chợt tỉnh rồi !
Nghiệp dĩ nhạt nhòa pha mái tóc
Nợ đời bươn bả trĩu bờ vai.
Xác thân gửi gắm …  thương năm tháng
Cát bụi về đâu … tủi đất trời !
Ngắn ngủi, thời gian trăn trở mộng
Ngậm ngùi con én lại đưa thoi.

                                   TÚ GÂN

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

HỎI TRĂNG 2


Trải mấy thu nay vẫn hãy còn
Cớ sao khi khuyết lại khi tròn
Hỏi con Bạch thố đà bao tuổi
Hỡ chị Hằng Nga đã mấy con
Đêm tối cớ chi Soi gác tía
Ngày xanh còn thẹn với vừng son
Năm canh lơ lửng chờ ai đó
Hay có tình riêng với nước non

                 HỒ XUÂN HƯƠNG
HỌA

       HỎI TRĂNG  2
        
Sánh bước thời gian sức những còn
 Trầm thăng, dâu bể vững vuông tròn
Nghìn thu trinh trắng hồn tươi tắn
Muôn thuở hững hờ mộng cỏn con
Tháng lụn bẽ bàng duyên thiết cốt
Đêm trường canh cánh tấm lòng son
Sao không gởi phận trao thân với
Ai hiểu tình riêng ! … đẹp nước non ?

                                                 TÚ GÂN
       



Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

CHỬI




                                  CHỬI

Tự giác hải thâm sơn
Đến phồn hoa, đô hội
Hết thảy đều cố vội
Đua chửi bới … thiệt hơn
Những Cọp cái Hà Đông
Vỗ mông cùng vỗ háng
Miệng la gào há rộng
Chân nhảy dựng, hở hang
Những Giám đốc huênh hoang
Mỏ nhọn dài hơn chuột
Tuôn những tràng quen thuộc
Tự đáy ruột khe gan
Những Chủ tịch nghênh ngang
Miệng trề cùng miệng mốm
Nhả liên thanh không gớm
Còn quắc mắt phô phang
Những phụ nữ đoan trang ? !
Phun châu… ôi ! khiếm nhã !
Việc quen dường như lạ
Đay nghiến kẻ đồng sàng
Những thứ dân ngang tàng
Những bà chằng lối xóm
Những con người ghê gớm
Ôi ! chẳng kể không bàn …
Chu cha ! …
Sự đời sao phũ phàng !
Động khẩu rồi động thủ
Mẻ trán thôi chưa đủ
Giập mình chẳng lại gan
Tú nghe lòng xốn xang
Bỡi tiếng qua lời lại
Điên rồ nên hóa dại  
Chém giết nhau không màng
Giận mất khôn làm càn
                          Thất nhân ôi quá đáng !
                          Tuy trong lòng chán ngán                         
Nhưng muốn thử một phen
Chớ nghĩ Tú bon chen
Quyết vượt bầy vượt bạn
Kể như là : Tú giận
Tú trợn mắt phùng mang
Hít dưỡng khí lấy gân
Ối ! ... khó khăn đến chán !
Nhưng dù sao, phải ráng :
- Tổ cha thằng Tú Gân
Mọi người đúng lặng trông
Tú lạnh lùng, khệnh khạng
Nhủ lòng thêm mạnh dạn :
- Bà mẹ thằng Tú Gân.
Mọi người vẫn lặng trông
Im re không phản kháng
Chửi thế mới có hạng
Nhưng còn thiếu phách, pho
Xin đừng nản chớ lo
Vểnh tai tường tỏ rạng :
- Cao tằng, cố tổ tiên sư nó
Dòng họ nhà mi lũ chết bằm
Cả đám Tú kia đều bỏ xó
                           Tú Xương, Tú Mỡ với Tú Gân ...
                           Bất quá tam
Chẳng ai hề … dám !…
Đến một lời, cả đám đứng ngây
Đàng sau quay
Lặng im phăng phắc
Bên phải, bên trái quay
Vẫn phăng phắc lặng im
Ai ơi !... vốn nặng hận, thâm thù
Chửi nhau, thọ giáo “ chiêu ”  thầy Tú Gân

                                TÚ GÂN



Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

GÁI GÓA NHÀ GIÀU


Ta thấy người ta vẩn bảo rằng
Bảo rằng thằng Cuội ở cung trăng
Cõi đời cũng lắm nơi thanh quý
Chị Nguyệt dung chi đứa tục tắn
Mình tựa vào cây, cây chó ỉa
Chân thò xuống giếng, giếng ăn ai
Con người như thế mà như thế
Như thế thì ra nghĩ cũng xằng

                       TÚ XƯƠNG
HỌA

   GÁI GÓA NHÀ GIÀU  
                                 
Thiên hạ xưa nay chẳng biết rằng
Xa lìa tục lụy lánh cung  trăng
Lãng quên tình ái gom cao quý
Khép chặt tâm tư tránh tục tằn
Xót phận hẩm hiu vương thế tục
Hờn duyên vô vị lắng trần ai
Giận đời khắc bạc … thương thân góa
Có thấu chăng ai, cứ nghĩ xằng !

                        TÚ GÂN

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

CON GÁI HÁI DÂU



Anh có yêu em đứng lại mà
Ở đây vắng vẻ quãng đuờng xa
Thuyền quyên có ý trông theo thế
Quân tử vô tình bước mãi xa?

Rồi nữa rồng mây ra mỗi ngả
Còn đâu huê nguyệt nữa đôi ta
Hỡi anh áo trắng cầm ô máy
Có phải nhân tình chớ vội qua.

                           TẢN ĐÀ
HỌA

         CON GÁI HÁI DÂU

Gặp gỡ nhau đây…thắm mặn
Lòng em hoang vắng … khiếp lìa xa !
T
ình yêu mới chớm … tim rưng rức
Anh nỡ phũ phàng dõi bóng xa ?

Chẳng biết tình ai hong mấy ngả
Hẩm hiu duyên phận của đôi ta
Nếu thương thục nữ hương còn thắm
Nán lại, ơi người !…  chớ vội qua !.

                         TÚ GÂN


Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

PHỤ BẠC


Nhớ xưa còn thuở hàn vi
Chàng thời đi học, thiếp đi chạy hàng
Sớm hôm đầu đội vai mang
Yên  phận bần hàn kiếm gạo nuôi nhau
Lần hồi bữa cháo bữa rau
Chàng lo học tập mai sau thành tài
Công danh tiến bước kịp người
Mở mặt với đời, thiếp cũng hiển vinh
Bây giờ chàng đã nên danh
Chê thiếp vụng dại, nỡ đành phụ công
Khi nghèo còn vợ còn chồng
Đến khi phú quý, chồng đông, vợ đoài
                                                                     
                                  TÚ MỠ

HỌA

              PHỤ BẠC
                                                                     
Biết cùng ai tỏ vân vi
Chàng say nghiên bút, thiếp đi chạy hàng
Gian nan, khổ cực thiếp mang
Trong cảnh bần hàn sống chết có nhau
Đói no cầm cự cháo, rau
Thiếp mong chàng sẽ mai sau thành tài
Hiên ngang vững bước hơn người
Công thành danh toại, một đời hiển vinh
Và rồi chàng đã nên danh
Bỗng dưng trở chứng nỡ đành phụ công
Còn đâu cái nghĩa vợ chồng
Quỷ tha ma bắt, kẻ đông, người đoài !

                           TÚ GÂN

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

NHỚ CHỊ HÀNG CAU




Ngồi buồn đâm nhớ chị hàng cau
Khoảng mấy năm trời những ờ đâu ?
Khăn vải chùm hum lâu vắng mặt
Chiếu buồm che giữ có tươi màu ?
Ai đương độ ấy lăm răm mắt
Tớ đã ngày nay lún phún râu
Bèo nước họp tan người mỗi nẻo
Cậy ai mà nhắn một đôi câu

                             TẢN ĐÀ
HỌA

            NHỚ NGƯỜI XƯA

Gió đưa thoang thoảng ngát hương cau
Nắng rũ chiều dâng … bạn cũ đâu ?
Mòn mỏi gió mưa quên thắm lạnh
Nhớ nhung năm tháng có tươi màu ?
 Bao đời chín chắn sơ cân nhắc
Một phút hững hờ trắng tóc râu
Hút mắt chân mây tin nhạn vắng
 Biết ai tâm sự tỏ vài câu

                           TÚ GÂN

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

MUA DANH


Bác kia, ruộng cả ao liền
Lắm bạc, nhiều tiền, chạy tước, mua danh
Bài ngà với áo thụng xanh
Súng sa súng sính như anh phường chèo
Về làng khao vọng ỉ eo
Ăn trên, ngồi trốc, eo sèo thịt xôi
Bây giờ cơ nghiệp đi đời
Thẻ ngà giấy sắc đem mài mà ăn

                               TÚ MỠ
HỌA
         
              MUA DANH

Đắc thời diều phất lên liền
Danh vọng chẳng phiền chạy tước mua danh
Giật mình tìm hỏi ông xanh
Lề xưa ai định, tuồng xưa ai chèo ?
Làm sang trưởng giả ỉ eo
Tán hươu tán vượn, lắm điều xa xôi
Hỏi ai từng sống trên đời
Lương tâm danh dự đem mài mà ăn ?

                             TÚ GÂN



Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012

LỜI THỀ CẢM XÚC


Mười mấy năm trời một chữ trinh
Duyên tơ nay đã sẵn đâu đành                   
Mái mây cắt nửa nguyền phu phát
Giọt láu đầy hai chén tử sinh
Một kiếp đãi tề cùng dạ thẳm
Trăm năm đừng phũ với trời xanh
Mai sau lòng chẳng như trời nữa
Dao búa nguyền xin lụy đến tình

            HỒ XUÂN HƯƠNG
HỌA
              CẢM XÚC

Canh cánh bên lòng : vẹn tiết trinh
Phụ duyên tâm ý nỡ sao đành                    
Ước nguyền xót phận ngùi hương lửa
Hy vọng ấm lòng nghĩa tử sinh                      
Đời kết sắt son tươi mộng thẳm
Tình phăng thô thiển thẹn trời xanh
Nghìn thu thương hải tang điền chuyển …
Nhân thế vương mang một chữ tình

                   TÚ GÂN



Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

TỰ ĐẮC



Ta nghĩ như ta có dại gì        
Ai chơi,chơi với chẳng cần chi
Kìa thơ tri kỷ đàn anh nhất
Nọ khách phong lưu bậc thứ nhì
Ăn mặc vẫn ra người thiệp thế
Giang hồ cho biết bạn tương tri
Gặp thời gặp vận nên bay nhảy
Cho thỏa rằng sinh lổi chẳng thì
                                                                     
            TÚ XƯƠNG
HỌA
             TỰ TÌNH

Một cuộc trăm năm chẳng nghĩa gì
Giàu sang danh vọng có ra chi !
Vô tư nhàn nhã thương yêu nhất
Thanh tịnh vô vi mến chuộng nhì
Hương thế ấp iu niềm hạnh ngộ
Tiếng lòng tâm đắc nghĩa tương tri
Tình thơ phong kín, duyên lưu luyến
Hạnh phúc keo sơn đến trọn thì

                                                  TÚ GÂN
                              

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

THIẾU NỮ NGỦ NGÀY




Mùa hè hây hẩy gió nồm Đông
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng
Lược trúc chải cài trong mái tóc
Yếm đào trễ xuống dưới nương long
Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm
Một lạch đào nguyên nước chửa thông
Quân tử dùng dằng đi chằng dứt
Đi thì cũng dở ở không xong

            HỒ XUÂN HƯƠNG
HỌA

        THIẾU NỮ NGỦ NGÀY

Ngọn nồm hây hẩy chếch đằng Đông
Say khướt hương trưa thắm giấc nồng
Thiếu nữ trải hồn …  nên sắc gấm
Gió đùa tốc váy… đến trời long
Đồi son rạo rực tình xuân giục
Bướm tía dạt dào tâm ý thông
Mắt tục thèm thuồng thân xác gợi
Lòng đi không nỡ ở không xong

            TÚ GÂN

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

NHỚ BẠN PHƯƠNG TRỜI


Ta nhớ người xa cách núi sông
                            Người xa, xa lắm nhớ ta không ?
Sao đang vui vẻ ra buồn bã
Vừa mới quen nhau đã lạ lùng !
Lúc nhớ nhớ cùng trong mộng tưởng
Khi riêng riêng cả đến tình chung
Tương tư lọ phải là mưa gió
Một ngọn đèn xanh trống điểm thùng

            TÚ XƯƠNG
HỌA

    NHỚ BẠN PHƯƠNG TRỜI

Thương nhớ ê hề thắm núi sông
                            Nén lòng ai ấy biết hay không ?
Niềm tin chất ngất khơi vồn vã
Nỗi nhớ băn khoăn hóa lạnh lùng !
Đau đáu tháng ngày se mộng tưởng
Bồi hồi mong đợi úa tình chung
Nằm ôm gối lẻ đêm thu quạnh
Nửa tủi thương thân nửa thẹn thùng

            TÚ GÂN



Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

XỐN XANG ĐỜI CÓC



Mụn mủ sần sùi dơ quá dơ
                           Đời chê lắm lắm có đâu ngờ
Người banh kiếm, ngày tung hiên ngạch,
Kẻ bới tìm, đêm vạch bụi bờ
Bụng bự đầu beo xương chẳng bỏ
Mắt lồi má lõm thịt nào ngơ
Hiểm thâm vẽ chuyện tôn rằng “ cậu “
Khản tiếng lạy trời vẫn … bị vơ
                          
                     KIẾNTHAN

                               ĐỜI CÓC

Sạch sẽ nhất đời cứ bảo dơ
                          Nổi danh thi sĩ có ai ngờ
Bài thơ “ Con cóc ” lưu muôn thuở
Nghĩa Cóc “ bôi vôi “ thấu bến bờ
Lít nhít nghiến răng trời hoảng sợ
Im lìm giương mắt đất làm ngơ
Chốn nghiêm một cõi ngai vàng ngự
Chớ có khinh thường … nghĩ bá vơ

                                TÚ GÂN


Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

LỠM CÔ NGỌC HỐ


Tưởng băng trắng muốt, tuyết trong veo
Tuyết lấm băng nhơ rõ chán phèo
Tiết sạch coi nhàm, trăng gió nhởn
Hoa tàn nhử mãi bướm ong theo
Hồ tù ngán nỗi con rồng lộn
Ngọc vết thương tình kẻ cố đeo
Nhắn khách Băng tâm ai đó tá
Mỹ danh hai chữ nghĩ buồn teo

            TÚ MỠ
HỌA

            LỞM CÔ NGỌC HỒ

Nõn nà tiết liệt ý trong veo
Vướng phải vô duyên đến chán phèo
Nhụy rữa hoa tàn sương gió rụng
Hương chài sắc chuốc bướm ong theo
Ao tù thử sức con rồng lộn
Ngọc vết đo lòng kẻ cố đeo
Đứng đắn, lẳng lơ hòa quyện lẫn
Sự đời vô vọng nghĩ buồn teo

            TÚ GÂN


Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

VỀ QUÊ CẢM TÁC



Lạnh lẽo hơi thu chiếc lá bay
Gió đưa người cũ lại về đây
Ba Vì tây lĩnh nom thêm trẻ
Một dải thu giang nước vẫn đầy.
Nam Bắc đã nên người duyệt lịch
Giang hồ đáng chán vị chua cay
Mười ba năm đó bao dâu bể
Góp lại canh trường một cuộc say.

          TẢN ĐÀ
HỌA

      VỀ QUÊ CẢM TÁC

Lớp bụi phong trần nương gió bay
Bước chân phiêu lãng trở về đây
Lãnh Lương dấu cũ lòng thương cảm
Côn thủy tình chung nghĩa đắp đầy.
Cá Lúi mặn mà thêm ý vị
Rượu nồng chan chứa thắm men cay
Bao năm đất khách hồn vương vấn
Lưu luyến tình quê mộng tỉnh say.

            TÚ GÂN



Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

MƯA THÁNG BẢY


Sang tuần tháng bảy tiết mưa ngâu
Nắng mãi thì mưa cũng phải lâu
Vạc nọ cầm canh thay trống mõ
Rồng kia phun nước tưới hoa màu
Ì ào tiếng học nghe không rõ
Mát mẻ nhà ai ngủ hẳn lâu
Ông lão nhà quê tang tảng dậy
Bảo con mang đó chớ mang gàu

            TÚ XƯƠNG

HỌA

             MƯA THÁNG BẢY

Một trời thu nhuộm trắng mưa ngâu
Khao khát chờ mong tự bấy lâu
Ruộng lúa ven đường vươn sức sống
Cành hoa trước ngõ thắm tươi màu
Nỗi niềm Chức Nữ hong chưa thắm
Mơ ước dân nghèo trải đã lâu
Thấp thỏm canh gà … ra ruộng sớm
Người đâu vai cuốc nách ôm gàu !

            TÚ GÂN