Mụn mủ sần sùi dơ quá dơ
Đời chê lắm lắm có đâu
ngờ
Người banh kiếm, ngày tung hiên ngạch,
Kẻ bới tìm, đêm vạch bụi bờ
Bụng bự đầu beo xương chẳng bỏ
Mắt lồi má lõm thịt nào ngơ
Hiểm thâm vẽ chuyện tôn rằng “ cậu “
Khản tiếng lạy trời vẫn … bị vơ
KIẾNTHAN
ĐỜI CÓC
Sạch sẽ nhất đời cứ bảo dơ
Nổi danh thi sĩ có ai ngờ
Bài thơ “ Con cóc ” lưu muôn thuở
Nghĩa Cóc “ bôi vôi “ thấu bến bờ
Lít nhít nghiến răng trời hoảng sợ
Im lìm giương mắt đất làm ngơ
Chốn nghiêm một cõi ngai vàng ngự
Chớ có khinh thường … nghĩ bá vơ
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét