Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

CHỬI




                                  CHỬI

Tự giác hải thâm sơn
Đến phồn hoa, đô hội
Hết thảy đều cố vội
Đua chửi bới … thiệt hơn
Những Cọp cái Hà Đông
Vỗ mông cùng vỗ háng
Miệng la gào há rộng
Chân nhảy dựng, hở hang
Những Giám đốc huênh hoang
Mỏ nhọn dài hơn chuột
Tuôn những tràng quen thuộc
Tự đáy ruột khe gan
Những Chủ tịch nghênh ngang
Miệng trề cùng miệng mốm
Nhả liên thanh không gớm
Còn quắc mắt phô phang
Những phụ nữ đoan trang ? !
Phun châu… ôi ! khiếm nhã !
Việc quen dường như lạ
Đay nghiến kẻ đồng sàng
Những thứ dân ngang tàng
Những bà chằng lối xóm
Những con người ghê gớm
Ôi ! chẳng kể không bàn …
Chu cha ! …
Sự đời sao phũ phàng !
Động khẩu rồi động thủ
Mẻ trán thôi chưa đủ
Giập mình chẳng lại gan
Tú nghe lòng xốn xang
Bỡi tiếng qua lời lại
Điên rồ nên hóa dại  
Chém giết nhau không màng
Giận mất khôn làm càn
                          Thất nhân ôi quá đáng !
                          Tuy trong lòng chán ngán                         
Nhưng muốn thử một phen
Chớ nghĩ Tú bon chen
Quyết vượt bầy vượt bạn
Kể như là : Tú giận
Tú trợn mắt phùng mang
Hít dưỡng khí lấy gân
Ối ! ... khó khăn đến chán !
Nhưng dù sao, phải ráng :
- Tổ cha thằng Tú Gân
Mọi người đúng lặng trông
Tú lạnh lùng, khệnh khạng
Nhủ lòng thêm mạnh dạn :
- Bà mẹ thằng Tú Gân.
Mọi người vẫn lặng trông
Im re không phản kháng
Chửi thế mới có hạng
Nhưng còn thiếu phách, pho
Xin đừng nản chớ lo
Vểnh tai tường tỏ rạng :
- Cao tằng, cố tổ tiên sư nó
Dòng họ nhà mi lũ chết bằm
Cả đám Tú kia đều bỏ xó
                           Tú Xương, Tú Mỡ với Tú Gân ...
                           Bất quá tam
Chẳng ai hề … dám !…
Đến một lời, cả đám đứng ngây
Đàng sau quay
Lặng im phăng phắc
Bên phải, bên trái quay
Vẫn phăng phắc lặng im
Ai ơi !... vốn nặng hận, thâm thù
Chửi nhau, thọ giáo “ chiêu ”  thầy Tú Gân

                                TÚ GÂN