Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

BỆNH VÔ CẢM


Bệnh vô cảm lan truyền
Khắp các miền đất nước
Thật là điều vô phước
Cho nòi giống Rồng Tiên
Triệu chứng : Cứ thản nhiên
Vô tâm trước sự việc
Tảng lờ như chẳng biết
Được thế mới yên thân
Nguyên nhân chính : Trước tiên
( Mắc - kê - nô ) * vi khuẩn
Xuyên vào tim rất chuẩn
Sức mạnh quả vô biên
Biến máu đỏ thành đen
Ích kỷ nhanh phát triển
Lương tâm hề rung chuyển
Tàn nhẫn lấy làm quen
Bất chấp lời nhủ khuyên
Mặc người đời chê trách
Sống thế mới đúng cách
Ấy là lẽ đương nhiên
Loài người khéo vô duyên
Chẳng tìm ra thuốc chữa
Cứ thế … và lần lữa
Cả nòi giống Rồng Tiên
Nỗi oan khiên giáng xuống
Trăm triệu dân oan uổng
Sống ngoắc ngoải triền miên
Tú nhờ dược tu tiên
May mắn vừa thoát khỏi
Ơn trời, vẫn mạnh giỏi
Sống cuộc đời bình yên

Thế giới đều ngạc nhiên
Sững sờ đến kinh hãi
Liên hiệp quốc bàn cãi
Mở họp kỳ liên miên
Năm châu muốn ổn yên
Phải mau ra tay gấp
Phong tỏa …
Nội bất xuất
Ngoại bất nhập
Việt Nam bị cô lập
Thảm cảnh thật trớ trêu

       TÚ GÂN

(*) Mackeno : ( Mắc - kê - nô ) : mặc kệ nó

Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

CẢM XÚC



                                               Tặng Thê Lữ

                                          Làm thi sĩ nghĩa là ru với gió
                                          Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây
                                          Để linh hồn ràng buộc bỡi muôn dây
                                          Hay chia sẻ bỡi trăm tình yêu mến

                                          Đây là quán tha hồ muôn khách đến
                                          Đây là bình thu hợp trí muôn hương
                                          Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
                                          Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc …
                                          
                                          Đây giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
                                          Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
                                          Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm …
                                          Của xanh thẳm thây luôn màu nói sẽ

                                          Tay ấp ngực dò em triều máu lệ
                                          Nghìn trái tim mang trong một trái tim
                                          Để hiểu vào giọng suối với lời chim
                                          Tiếng mưa khóc , lời reo tia nắng đọng
                                          
                                          Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
                                          Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
                                          Trút thời gian trong một phút chơi vơi
                                          Ngắm phong cảnh giữa hai bè lá cỏ

-       Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
                                          Mà vạn vật là muôn đá nam châm
                                          Nếu hươn đêm say dậy với trăng rằm
                                          Sao lại trách người thơ tình lơi lả

                                                           XUÂN DIỆU

                                       HỌA
                                                            CẢM XÚC

                                          Lòng khơi dậy nỗi yêu mưa luyến gió
                                          Nhớ nhung trăng những mê mẩn cùng mây
                                          Vẫn vô hình chắc nịch những tơ dây
                                          Buộc trăm mối gom yêu thương quí mến

                                          Sao không hẹn vậy mà em cứ đến
                                          Vóc ngọc ngà duyên dáng ngạt ngào hương
                                          Để hồn anh phiêu dạt khắp muôn phương
                                          Còn trơ lại xác thân khờ vương cô độc
                                         
                                          Tình yêu vốn kho trời chung vạn hộc
                                          Giọng ngọt ngào quyến cô đọng dư âm
                                          Tiếng đêm khuya khẽ len lỏi thì thầm
                                          Ngọn gió chợt trở mình e se sẽ

                                          Đông rét mướt sương ngàn ươm ngấn lệ
                                          Ngỡ lạnh lùng hoang tưởng vỡ trong tim
                                          Kìa ngập ngừng đến muôn vạn loài chim
                                          Cất tiếng hát trong veo mềm lắng đọng
                                          
                                          Trời thấp xuống tâm hồn anh bay bổng
                                          Em như tiên giáng thế ! … ở trên trời
                                          Tình yêu em dẫu có lúc đầy vơi
                                          Dấu hài thắm còn in trên thảm cỏ

                                          Lòng tê dại ru hồn thơ bé nhỏ
                                          Chuốc trau vần, cẩn điệu ấy phương châm
                                          Ai có hay trong vắt cảnh đêm rằm
                                          Muôn tinh tú  mơ màng rơi tá lả


                                                              TÚ GÂN



Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

MÁU XƯƠNG



Ta không muốn đợi ngày hơi thở tắt
Cánh thời gian bay chậm quá, người ơi !
Ngày cứ xuân, tủy cứ nóng, máu cứ tươi  !
Biển Trần gian thuyền hồn không gặp bến
Mà sầu não khổ đau nào ngớt đến !

Hãy tìm cho một nấm mộ hoang tàn
Đào đất lên cạy cả nắp hòm săng
Hãy chôn chặt thân ta vào chốn ấy
Ta sẽ uống máu loãng cùng tủy chảy
Ta sẽ nhai thịt nát với xương khô
Lấy hơi ma  nuôi sống tấm hồn mơ
Luyện âm khí chuyển rung bao mạch máu

                                           Người khóc lóc, thở than, người run sợ ?
                                           Có gì đâu, cuồng dại, hỡi người ơi ?
                                           Ai ? Trần gian không uống máu đào tươi ?
                                           Không hút tận tủy xương bao kẻ khác ?
                                           Trong tiếng cười, trong câu ca, trong điệu hát
                                           Trong những đêm đầy thịt, sáng như mơ
                                            Có hay chăng, người hỡi, với xương khô
                                            Với máu no, tủy nồng, ngờ sắc rượu

                                                         CHẾ LAN VIÊN

                                        HỌA

                                          
                                                       MÁU XƯƠNG

                                         Trời sụp đổ ánh nắng vàng vụt tắt
                                         Tháp ngà xưa tan tác đổ người ơi !
                                         Điểm tô hồng lịch sử máu đào tươi  !
                                         Thuyền chiến vỡ xác chim sâu dưới bến
                                         Tựa thắc lũ quân thù tràn kéo đến !

                                          Đồ Bàn ôi ! … thôi đổ nát hoang tàn
                                          Bao thây người là bấy chiếc hòm săng
                                          Không đếm xuể … tang thương trùm …thế ấy !
                                          Bao suối lệ cùng xuôi dòng tuôn chảy
                                          Vạn nấm mồ ngọn cỏ mới se khô
                                          Mộng bình yên vụt tan biến trong mơ
                                          Nước mất nhà tan … hận binh đao lửa máu

                                          Kẻ sống sót giờ hãi hùng khiếp sợ
                                          Hãy kiên cường vùng đứng dậy người ơi
                                          Nước non Chàm tổ quốc vẫn thắm tươi
                                          Không thể mất vào trong tay kẻ khác
                                          Hãy kiêu hãnh cùng gầm vang khúc hát
                                          Khải hoàn ca vang dội chứ không mơ
                                          Dẫu đổi bằng máu đỏ với xương khô
                                          Mừng chiến thắng, reo hò trong tiệc rượu


                                                           TÚ GÂN

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

LẪN TRÁNH


Những nụ hoa mưa tàn cửa trước 
Hương trầm sợ tối quấn song sau 
Điện thờ vắng vẻ, hương dăm đóm 
Cháy nửa phần cây tắt đã lâu 

Trời nặng đưa về những ý đông 
Nặng nề như buổi tiệc mong chồng 
Mà bao thiếu phụ sầu ly biệt 
Cất kỷ vào rương những áo hồng 

Đêm qua gió lạnh ở muôn mồ 
Bay lạc về đây với ý thơ 
Em tưởng bao màu son sắc ấy 
Đường tàn chầm chậm với ngây thơ 

Cho nên em cố tránh yêu đương
Không đọc vần thơ của đoạn trường 
Em thả giọng cười  trong gió sớm 
Tươi ròn như những mảnh kim cương

                YẾN LAN

HỌA

                                                         PHÂN VÂN


Tinh tú quay về muôn kiếp trước 
Yên ba dấn bước mãi ngàn sau 
Trấn ai bể khổ muôn phiền não 
Thương hải tang điền … hẳn đã lâu 

Tê tái đêm dài nhuốm sắc đông 
Phòng không quạnh quẽ gái trông chồng 
Đêm nay biên ải hồn oan đổ 
Nỗi nhớ mênh mang nhạt má hồng 

Im ắng ven sông mấy nấm mồ 
Ráng chiều vương vấn vẻ nên thơ 
Ngậm ngùi thiếu phụ gom thương nhớ 
Tiếng địch bên đồi đọng ý thơ 

Đố ai thoát khỏi cảnh yêu đương
Gay cấn éo le luống đoạn trường 
Thời buổi chiến chinh càng khốn khổ
Lòng em … đâu sắt đá kim cương !

                       TÚ GÂN


Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

ĐỒNG QUÊ


Mây biếc đồng quê xuân tới đó 
Cỏ thơm người cũ mộng tìm đâu 
Đãi đưa hoa nở vần cô hứng 
Lặng lẽ sông khơi mạch viễn sầu

                   QUÁCH TẤN

HỌA

                E NGẠI

Chuông chùa lặng lẽ buông đâu đó 
Mây trắng xuôi về tận mãi đâu 
Muốn gửi niềm riêng nương cánh nhạn
Ngại e  xuân ý nhuốm ưu sầu

                   TÚ GÂN