Ta không muốn đợi ngày hơi thở tắt
Cánh thời gian bay chậm quá, người ơi !
Ngày cứ xuân, tủy cứ nóng, máu cứ tươi !
Biển Trần gian thuyền hồn không gặp bến
Mà sầu não khổ đau nào ngớt đến !
Hãy tìm cho một nấm mộ hoang tàn
Đào đất lên cạy cả nắp hòm săng
Hãy chôn chặt thân ta vào chốn ấy
Ta sẽ uống máu loãng cùng tủy chảy
Ta sẽ nhai thịt nát với xương khô
Lấy hơi ma nuôi sống tấm hồn
mơ
Luyện âm khí chuyển rung bao mạch máu
Người khóc lóc, thở than, người run sợ ?
Có
gì đâu, cuồng dại, hỡi người ơi ?
Ai ?
Trần gian không uống máu đào tươi ?
Không hút tận tủy xương bao kẻ khác ?
Trong tiếng cười, trong câu ca, trong điệu hát
Trong những đêm đầy thịt, sáng như mơ
Có
hay chăng, người hỡi, với xương khô
Với
máu no, tủy nồng, ngờ sắc rượu
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
MÁU
XƯƠNG
Trời
sụp đổ ánh nắng vàng vụt tắt
Tháp
ngà xưa tan tác đổ người ơi !
Điểm
tô hồng lịch sử máu đào tươi !
Thuyền
chiến vỡ xác chim sâu dưới bến
Tựa
thắc lũ quân thù tràn kéo đến !
Đồ
Bàn ôi ! … thôi đổ nát hoang tàn
Bao
thây người là bấy chiếc hòm săng
Không
đếm xuể … tang thương trùm …thế ấy !
Bao
suối lệ cùng xuôi dòng tuôn chảy
Vạn
nấm mồ ngọn cỏ mới se khô
Mộng bình yên
vụt tan biến trong mơ
Nước mất nhà tan … hận binh đao lửa máu
Kẻ sống sót giờ
hãi hùng khiếp sợ
Hãy kiên cường vùng đứng dậy người
ơi
Nước non Chàm tổ
quốc vẫn thắm tươi
Không thể mất
vào trong tay kẻ khác
Hãy kiêu hãnh
cùng gầm vang khúc hát
Khải hoàn ca vang
dội chứ không mơ
Dẫu đổi bằng máu
đỏ với xương khô
Mừng chiến thắng,
reo hò trong tiệc rượu
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét