Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

BỆNH TRĂNG


Quê ngoại bên kia bãi cát vàng
Mẹ tôi về lỡ chuyến đò ngang
Cơn đau trở dạ không giường chiếu
Tôi lọt lòng ra giữa bãi trăng

Vẫn đôi bầu sữa ấy căng đầy
Nuôi lớn hồn nhiên cả một bầy
Sao đến lượt tôi thành trở chứng
Ngọt ngào thoắt đã đổi chua cay

Võng mẹ ru hời dưới mái hiên
Hương đồng cỏ nội mặc kề bên
Tôi nằm trong vũng ca dao lạnh
Đón những vầng trăng mẹ vớt lên

Tôi đã thành người mắc “ bệnh trăng ”
Chiều mây sớm nắng mỗi bâng khuâng
Chỉ riêng, báo hiệu niềm vui đến
Khi ửng lòng đêm một ngấn hằng

Đừng trách tôi sao quá hững hờ
Tâm tình dành trọn gửi trăng mơ
Để em ngày tháng quanh thềm ngõ
Một bóng ưu tư bước thẫn thờ

Bỡi điệu tâm hồn nhịp ái ân
Đêm đêm chờ đến để mong dâng
Tôi yêu trăng quá mê trăng quá
Như má yêu môi đến đến gấn

                YẾN LAN      
HỌA      
                TRĂNG THỀHỀ                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                             
Chẳng trách ai quên nghĩa đá vàng
Chạnh niềm khi lỡ chuyến đò ngang
Say tình bến vắng hoài mong đợi
Sương xuống se lòng lạnh giấc trăng

Khi yêu tròn khuyết vẫn chưa đầy
Mây trắng đem nay chịu lẻ bầy
Một ánh sao trời ngơ ngác rụng
Ngọt bùi chưa sánh nỗi chua cay

Trăng héo trăng gầy dưới mái hiên
Một thương hai nhớ quyện theo bên
Trắng câu tâm sự vàng mong nhớ
Giận dữ sóng lừng chợt dấy lên

Ai những quên rồi mấy độ trăng
Se tình kết tóc dệt bâng khuâng
Trăng thề óng ả duyên mơn mởn
Chứng kiến yêu đương có chị Hằng

Ai bỗng đổi thay hẳn hững hờ
Tủi lòng nguội lạnh tủi trăng mơ
Để người bội ước tròn mơ ước
Để kẻ chờ mong luống thẫn thờ

Đời nhạt tâm tình lỡ ái ân
Đêm tàn trăng lạnh trở sấu dâng
Người vui hạnh phúc bên người mới !
Riêng kẻ cô đơn .... tủi đến gần 

                    TÚ GÂN                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét