Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

ĐÊM TÀN



Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nói 
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu, 
Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối, 
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầu. 

Chiêm nương ơi, cười lên đi, em hỡi ! 
Cho lòng anh quên một phút buồn lo ! 
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi 
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ? 

Này, em trông một vì sao đang rụng; 
Hãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em ! 
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm. 

Lời chưa dứt bóng đêm đà vụt biến ! 
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha ! 
Tình trần gian vừng ô kia đã đến 
Gỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !

                       CHẾ LAN VIÊN

            HỌA

                                    ĐÊM TÀN


Trong vô tận vọng về muôn tiếng nói 
Cõi âm u huyền ảo chuốt thêm
sâu, 
Lạnh lẽo quá !... chập chờn trong bóng tối, 
Những hồn oan  lặng lẽ nhả u sầu. 

Khí thiêng dậy chuyển mình non nước hỡi ! 
Những tháp Chàm rũ bỏ những âu
lo  
Ngọn vươn thẳng trên nền cao vòi vọi 
Chút hiên ngang vương vấn mãi trong
ta  

Thời khắc điểm niềm xưa ngơ ngác rụng; 
Hãy cất cao tiếng hát nũa đi em ! 
Say vũ khúc nghe lòng sao rung
động
Thắm tâm tình tô điểm nước non Chiêm. 

Tiếng gà gáy những hồn oan vụt biến
Cảnh xưa đâu ! … ngơ ngẩn dấu phôi pha ! 
Sương buốt giá phũ phàng len ý đến 
Khẽ dỗ dành phong kín mảnh hồn ta !

                                                    TÚ GÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét