Đừng bảo hoa cười với gió đông
Ấy là hoa nhạo khách sang sông
Đường xa đò vắng lau xơ xác
Trong gió đưa sương giải lạnh lùng
Em mơ tiếng khách bên sông gọi
Một khách qua ngang lỡ chuyến đò
Trong lúc lòng em khô héo đợi
Âm thầm nao chảy nước nguồn thơ
YẾN LAN
HỌA
BẾN LÒNG
U uẩn nỗi niềm quặn gió đông
Con đò năm trước lặng sang sông
Bờ lau lắng đọng tình cô lái
Bến vắng đìu hiu nhuốm lạnh lùng
Văng vẳng bên sông
chao tiếng gọi
Khách sao nôn nóng ngóng trông đò
Mỏi mỏn thời khắc sâu mong đợi
Lạnh lẽo tơ trời dệt ý thơ
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét