Thức suốt đêm thâu mắt lõ dờ
Dáng người phờ phạc thắm lơ mơ
Còm nhom ốm nhách như con nhái
Nhưng đáy lòng tham chẳng bến bờ
Suốt tháng quanh năm giữ lấy nghề
Trời hành hay chỉ bỡi đam mê
Đỏ đen, sấp ngửa … sao vui thú !
Nhập cuộc rồi thôi chẳng muốn về
Tiền của trong nhà để chẳng yên
Bê đem đi gửi kẻ tay trên
Tiêu giùm … khỏi tốn công nom giữ
Cuộc sống thanh nhàn sướng tụa tiên
Vợ dại la làng đến tím môi
Con thơ đói lả thiếp trong nôi
Nợ nần chồng chất cao hơn núi
Ta vẫn bình tâm mãi cứ ngồi
Cuộc sống sang giàu thôi ước khan
Quên đời vất vả lắm gian nan
Tay xòe, tay xóc, tay xoay bát …
Điệu nghệ tinh tường ấy mới ngoan
Rồi nữa mai sau hẳn chuyển nghề
Hợp thời hữu lý đố ai chê !
Khắp trời phiêu bạt xem thiên hạ
Ngoạn cảnh trông đời sướng đến mê
Bè bạn bên mình gậy với bao
Xó hè thay khách sạn năm sao
Nón mê áo rách trông tương xứng
Canh cặn cơm thừa chẳng thích
sao ?
Cuộc đời ngắn ngủi dẫu trăm năm
Chỉ giấc chiêm bao, một kiếp tằm
Không
biết ăn chơi không hưởng thụ
Là đời vô vị … mất trăm năm !
Bạc lận cờ gian chỉ lọc lừa
Giết người không gớm đã hay chưa ?
Sao còn mê muội !… sao tăm
tối !
Cái tật thâm căn vẫn
chẳng
chừa !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét