Chiều về trên bên vắng đìu hiu
Xơ xác ven sông mấy túp lều
Nắng úa phai màu trên sóng biếc
Im lìm bờ trúc ngã xiêu xiêu
Vài cánh có trôi quá dịu dàng
Mây chiều bảng lảng ánh vàng dâng
Buồn sao tha thiết dăm hồi trống
Văng vẳng xa đưa tự xóm làng
Một chiếc thuyền lan nặng trĩu tình
Thả hồn theo gió quyện mây xannh
Mơ màng ông lão lim dim ngủ
Quên sóng triều dâng vỡ lóng lanh
Thức giấc trăng lên quá đỉnh đầu
Nhiệm màu mười ngón chuyển đem thâu
Lòng ông thổn thức tim tan tác
Man mác trường giang vạn kiếp sầu
Chim cú giờ lâu đậu dưới thuyền
Lạnh lùng nhịp cánh hãy còn nguyên
Vầng trăng sa rụng trên dòng biếc
Say đắm hương trời mọng chín duyên
Chiều về trên bến vắng mênh mang
Ngọc vỡ ngà tan với mộng vàng
Nghe mặn môi hồng phai má thắm
Nỗi niềm chim nhạn rủ rê sang
Công chúa Huyền Trân lẳng lặng nhìn
Phương trời mờ ảo biệt mù xanh
Tình xưa duyên cũ âu đành lỡ
Ai hiểu lòng ai chuyện chúng mình
Chiều về trên bến vắng xanh xao
Cô lái năm xưa mới độ nào
Hay dỗi hay hờn duyên dáng quá
Để sầu để nhớ mấy bờ lau
Hương gió biên thùy thoảng nhớ nhung
Dặm ngàn chi quản ngại phong sương
Lòng ai tan tác khi về đến
Bến vắng miên man vọng tiếng hờn
Tiếng sáo du dương cuốn vỡ hồn
Bóng chàng tráng sĩ kiếp cô đơn
Vó câu xao động tình hồ hải
Một chiếc sao trời sao vấn vương
Thức giấc trăng lên quá đỉnh đầu
Nhiệm màu mười ngón chuyển đêm thâu
Lòng ông thổn thức tim tan nát
Man mác trường giang gợn nếp sầu
Qui Nhơn 1971
LĨNH THỤY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét