Đêm thanh khiết buốt du dương
trầm bỗng
Sóng Ngân Hà xao xuyến vọng âm
âm
Chốn thâm cung trở mộng ngẩn ngơ
lòng
Bừng tỉnh giấc Ngọc Hoàng da
diết ngấm
Giọng ai chuốc dư âm mềm vương
vấn
Khói hương trầm thắm quyện lắng
suy tư
Hồn thơ dâng man mác nhuốm phong
trần
Tình vướng đọng rứt ray niềm lữ
thứ
Tiếng ngâm ấy bỗng vụt nhiên tắt
ngấm
Cả Thiên đình chìm đắm cõi mộng
mơ
Lòng bâng khuâng những tiên nữ
âm thầm
Ôm nuối tiếc khát khao
ghìm vô cớ
Từ trần giới trăng điểm
tô sức sống
Thiên sứ về bụi thế ướm hài văn
- Một trích tiên lưu lạc có ai bằng
Tâu Bệ
hạ … chốn Dương gian thắm mộng
Thơ với rượu chứa chan hòa trăng gió
Mãi quên đời không vướng bận hư
vô
Kiếp lưu đày ngộ bình thản lạc
quan
Men ngấm giọng nguồn thơ tuôn lai
láng
Giọng ngâm hắn âm vang truyền
sức sống
Tấm chân tình man mác vọng hằng
đêm
- Này Thiên Tào mau tra sổ xét xem
- Bẩm Bệ hạ quả có tên tiên tử
- Các Tiên nữ xuống trần gian xem thử
Vời hắn
lên bày tỏ cạn tâm tư
Tiên nữ buồn quỳ lạy trước Thiên nhan
- Bẩm Thượng Đế hắn không về Thượng giới
Say ngất ngưởng thơ ngâm tràn chẳng chán
Miệng mỉm cười – Đời đáng
chán – không vơi
- Hỡi Thiên Lôi, các Chư
tướng nhà trời
Kéo binh mã khép vòng vây
truy bắt
Nguyễn
Khắc Hiếu được chư tiên giải tới
Những
đang say bí tỉ … tít cung thang
Với gia tài vỏn vẹn chẳng
gì hơn
Những tác phẩm sắt son ươm
hoài bảo
Hiếu tỉnh dậy ngạc nhiên trông tứ hướng
Chợt nhận ra cảnh cũ tự
khi nào
Lòng nao nao cố dấu vẻ ưu
sầu
Ngọc Đế giận nghiến răng: - Sao quá trớn ?
Chốn hạ giới phải đâu vuông
đất xấu
Không tu tâm dưỡng tính bản thân nhờ
Rượu với thơ, thơ rượu luống luông tuồng
Vô tích sự uổng oan đời hoang
phí
Nhìn đống sách Ngọc Hoàng chưa
yên chí
Đã bao năm xa cách biết đâu
chừng
Nhiễm thói đời quên cách sống Thiên cung
Bao triết lý thấm nhuần xưa ...
chỉ uổng !
Hắn muốn nói chi ? …Sách viết những
gì ? …
Thử xem sao chẳng muộn
- Truyền Nam Tào dâng đến trước án thư
Mắt Ngọc Hoàng sáng quắc trĩu
buâng khuâng
Tâm khẽ gợn xuyến xao lòng xúc
động
Văn trác tuyệt thắm công phu,
tinh tấn
Thơ xuất thần mọi thể thảy tinh
thông
- Mang
rượu ngon thi sĩ điểm ấm lòng
Để nhấp giọng ngâm thơ ta thưởng
thức
Dàn nhạc xướng quyện hòa âm trải rộng
Xiết bao tình hư thực tỏa muôn
phương
Khối tình con - Lên tám – với
Đài gương
Giấc mộng lớn – Mộng con ... sao
thích quá !
Giọng ngâm chuyển cung son gom
mộng tưởng
Thắm tâm tình tuyệt bút kết thăng
hoa
Đang vui tươi Ngọc Đế bỗng sa
sầm
- Tội quá lớn ! … Luật Trời
không dung thứ
Hạn gia tiếp trăm năm … còn chưa đủ
Với cái NGÔNG đang nẩy lộc đâm
chồi !
Các Chư tiên xúc động chẳng nên lời
Thương Khắc Hiếu Tản Đà, ôm nạn
lớn
Ngoài đện ngọc nắng vàng ươm ý
mới
Mây trắng vương hờ hững chí không sờn
Thượng Đế buồn giọng nhỏ nhẹ nhủ
khuyên :
- Xuống trần thếi đem tài năng xuất chúng
Chữ phượng múa rồng bay nung ý
nguyện
Văn phun châu nhả ngọc chí kiêu
hùng
Việc “ Thiên lương “ cả nhân loại hay cùng
Con quyết chí lập công to chuộc
tội
Rồi mai nữa lãng quên đời phóng
túng
Con trở về Thượng giới đổi thay
ngôi
Các Chư tiên tề tựu trước Thiên
môn
Buổi tiễn biệt lâm ly không kể
xiết
Một tiên nữ dáng duyên đôi mắt
biếc
Tuổi thanh xuân hương sắc độ trăng
tròn
Cùng đằng vân đưa thi sĩ xuống
trần
Dãy núi Tản, sông Đà dần hiện rõ
Đây cảnh đẹp trần gian sao hấp
dẫn
Khách Thiên đình còn bỡ ngỡ ngẩn
ngơ
Trước bức tranh thủy mặc thắm
tiêu sơ
Hương ngan ngát sắc hoa ươm chín
nắng
Lòng tiên nữ xót xa vương lệ
thắm
- Chốn Thiên đình thiếp vẫn đợi vẫn mong
Nỗi nhớ thương đằng đẵng thấm
trong lòng
NGÔNG chỉ để thời gian dài thăm
thẳm
Tình vạn dặm sầu đong tê tái
mộng
Gió thu về man mác đọng bên song
Yêu thiết tha và chàng có biết
không ?
Hồn chết lịm tâm hướng về trần
giới
Hy vọng mãi chất chồng thêm hy
vọng
Phút tương phùng sâu lặng lẽ
chơi vơi …
Đã một lần lỡ rơi vỡ văn bôi
Mang trọng tội hạn lưu đày sắp
hết
Nay tiếp đến thêm tội NGÔNG ra
phết
Trời cao thâm muốn thử thách đôi
ta
Thôi chia tay … thiếp chẳng biết
nói gì
Hẹn tái ngộ nơi chốn xưa Quần
Tiên hội
Lau nước mắt dáng hương nương
bịn rịn
Tiếng sấm dồn thúc giục thắm
chia ly
Tiên nữ khuất dần … trời vội
trút mưa ngâu
Nguyễn Khắc Hiếu gục đầu thổn thức …
TÚ GÂN