Hay là chúng lú lẫn quên khoe
Ghê tởm trên đời nhất cái ta
Sao chưa dứt
nợ,giải duyên ra
Can chi ấp ủ,nâng
niu mãi
Chuốt lấy ưu phiền
thêm xót xa
“ Cái ta “
thực đáng giá bao nhiêu ?
Mà phải tưng tiu
phải lụy chiều
Căn bệnh trầm kha
muôn thuở vẫn
Đáng nguyền rủa
ấy lắm người yêu !
Tỏ ra mình hiểu
biết hơn ai
Dốt đặc cán mai
…. Quả lắm tài !
Học lóm dăm
câu,năm bảy chữ
Ngồi dâu cũng lải
nhải lai nhai
Bụng dạ xấu xa chẳng giống ai
Thốt ra nhân
đức,quá êm tai
Tưởng đâu tốt đẹp
hay ho lắm
Gần gũi nhau rồi
hẳn mới hay !
Hễ có ba xu nhét
túi quần
Đút tay lắc lắc
chúng kêu rân
Để người biết
được ta giàu có
Nói bậy nói càng
sướng cái thân
Chẳng biết mua
đâu cái chức quèn
Ra đường vỗ ngực
tự hào khen
Tài ba mình kém
chi thiên hạ
Nghĩ xót xa thay
lũ thấp hèn!...
Lẳng lặng mà
nghe chúng nó khoe
Khoe sao toét
loét đến tòe loe
Khoe trào bọt mép,tuôn mưa lũ
Khoe tựa cà nông
nổ tứ bề!
Bạc vàng châu
báu để ai coi
Dấu mãi trong
rương cũng hẹp hòi
Mang khắp châu
thân,lòng mở hội
Chẳng là Á hậu
cũng Hoa khôi
Cửa nhà,xe cộ ….
Ôi vô kể!
Vợ đẹp con ngoan
đủ mọi bề!
Khoe từ tằng tổ
sang dâu rể
Cháu chít… trời ơi sướng đến mê !
Chằng sách sổ nào đủ liệt kê
Chuyện đời vốn
sẵn để mà khoe
Duy còn
một thứ ! …. Vâng,một thứ !
Mãi suốt cả đòi
sao chẳng nghe !
Lạ nhỉ !
?... cả đời sao chằng nghe !
Hay là chúng
lú lẫn quên khoe
Cạn sâu rộng hẹp
tròn hay méo ?
To nhỏ
ngắn dài ?….chẳng thấy khoe !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét