Người bảo ông điên ông chẳng
điên
Ông thương ông tiếc hóa ông
phiền
Kẻ yêu người ghét hay gì chữ
Đứa trọng thằng khinh chỉ vị
tiền
Ở bể ngậm ngùi cơn tới lạch
Được voi tấp tểnh lại đòi
tiên
Khi cười khi khóc khi than
thở
Muốn bỏ văn chương học võ
biền
TÚ XƯƠNG
HỌA
THÓI ĐỜI
Mình muốn điên, nhưng chẳng
được điên
Ai chê, ai trách cũng không
phiền
Khinh đời thương kẻ sao non chữ
Ngạo thế khen ai những lắm
tiền
Có cấy còn trông mùa gặt mới
Thừa tiến chưa hẳn dễ mua
tiên
Thằng khinh đứa trọng mồ cha
nó
Chẳng chuộng văn chương
thích võ biền !
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét