Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

ĐÊM BUỒN



Trời không chớp bể cũng mưa nguồn
Đêm nảo đêm nao tớ cũng buồn
Ngao ngán tình chung cơn gió thoảng
Nhạt nhèo quang cảnh bóng trăng suông
Khăn khăn áo áo thêm rầy chuyện
Bút bút nghiên nghiên khéo dở tuồng
Ngủ quách sụ đời thây kẻ thức
Chùa đâu chú trọc đã hồi chuông
                          
                                TÚ XƯƠNG
    HỌA
                                      ĐÊM BUỐN

Tiếng sấm dồn vang vọng cuối nguồn
Đêm đông trăn trở diết da buồn
Nỗi niềm gối mộng chao tươi thắm
Tâm sự bên đời lắng nhạt suông
Thói tục se sua lơ láo phận
Hương duyên ngơ ngẩn ngán ngao tuồng
Tội chi thao thức cho thêm tủi
Lặng lẽ lưng đồi rụng tiếng chuông

                                TÚ GÂN

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

KHUYÊN CON


Con nhé ! … đừng nên phụ bút nghiên
Trau dồi trí đức … gắng vươn lên
Mai sau khôn lớn nên danh vọng
Chẳng bõ công lao lụy sách đèn
Tuổi trẻ muôn phương còn lỏng lẻo
Đường đời vạn nẻo lắm chông chênh
Sắt kia mài giũa nên kim được
Công sức rồi đây … được đáp đền

                  TÚ GÂN



 

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

CHỒNG GÀN


Mợ thấy chồng người lên chức “ tham ”
Xe nhà ngất ngưởng ngự đi làm
Lương xơi mỗi tháng hàng gang bạc
Mợ tưởng danh lừng khắp nước Nam

Mợ về mợ giục tôi xoay học
Khuân sách trong hòm chúi mũi đọc
Nhà nước sang năm mở khóa thi
Vác cây bút sắt ra cày cục ….

Thấy tôi chỉ mải viết văn thơ
Mợ mắng tôi rằng “ Khéo vẩn vơ “
Luyện làm gì văn Quốc ngữ
Lao tâm, tổn trí, mất thời giờ ! ”

Mợ bắt tôi theo đời vật chất
Học mong thi đỗ, nhờ hòn đất
May ra ngáp được con ruồi xanh
Mợ sẽ lên bà “ tham biện tất ”

Tôi vốn trời sinh tính khác người
Không ưa bôn tẩu như ai ai
Phàm danh tục lợi lòng không bợn
Chỉ thích cuộc đời giản dị thôi

Áo quần ăn mặc the cùng vải
Ghét rượu, ghét chè, ghét tri gái
Thuốc phiện bạc bài lại rất kiêng
Lương dẫu không cao vẫn thừa thãi

Ơn trời mắt sáng, chân tay lành
Xe đạp trèo lên phóng rất nhanh
Hà tất xe nhà đầy tớ kéo
Chẳng là không hợp lẽ trời sinh

Đời người bóng ngựa thoáng qua sổ
Không lẽ chỉ lo thi với đỗ
Nếu chẳng góp gì với núi sông
Trăm năm vẫn mục như cây cỏ

Hai chữ công danh chán lắm rồi
Làm ăn chỉ miễn đủ tiêu thôi
Tôi van, đừng bắt tôi thi nữa
Xin để linh hồn tôi thảnh thơi

            TÚ MỠ
                      HỌA                                  

             CHỒNG GÀN

Mợ thấy chồng người “ tham quá tham ”
Dư ăn, dư mặc mới ra làm
Ngoài lương còn lậu, tay ôm bạc
Mợ tưởng sang giàu nhất nước Nam

- “ Này này gắng sức đêm ngày học
Tiếng  Nhật, tiếng Anh, tiếng Pháp đọc
Lều chõng nay mai dự khóa thi ”
Nghe qua phát hoảng ... ôi kỳ cục !

Mợ bực mình tôi chỉ viết thơ
Giận hờn : - “ Khéo vẩn vẩn vơ vơ “
Mợ trề, mợ nguýt … thì ra ngữ
Vô dụng, vô tâm trước đến giờ !

Mợ vốn ham mê yêu vật chất
Còn tôi hiền hậu như hòn đất
Mợ sợ phí, hoài cái tuổi xanh
Muốn làm bà lớn tật tần tất

Đã trót sinh ra cái giống người
Trên đời ai cũng giống như ai
Trần truồng như nhộng xem không bợn
Chỉ khác hơn nhau đạo đức thôi

Chẳng qua che dấu sau lớp vải
Chẳng biết ấy trai hay là gái
Nhủ lòng thận trọng phải nể kiêng
Cuộc sống đừng sống thừa sống thãi

Bao nhiêu năm vẫn trải yên lành
Bỗng chốc êm đềm vụt biến nhanh
Mợ nghiến, mợ gầm, mợ níu  kéo
Ông ! … hừ !… chẳng phải giống  trời sinh

Trăm năm ngắn ngủi thời gian sổ
“ Không lẽ chỉ lo thi với đỗ ”
Bao việc trên đời ngập núi sông
Phận mình bé bỏng như cây cỏ

Khóa lợi giàm danh, chán lắm rồi !
Chẳng giàu chẳng khó đủ tiêu thôi
Mợ đừng có bắt tôi thi nữa
Để tấm lòng tôi được  thảnh thơi


Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

VỊNH CÁNH HOA ĐÀO



Trời để trời nuông, trời phải dạy
Dẫu rằng bé bỏng khéo kiêng khem
Trải bao mưa nắng cùng mưa móc
Vẫn một màu son với chị em 
Cười trận gió đông hăng hái thổi
Thương con bướm trắng phất phơ thèm
Xin ai yêu đến đừng ham nó
Hễ mó tay vào ố nhọ nhem !

                               TẢN ĐÀ
HỌA


   VỊNH CÁNH HOA ĐÀO

Bản tinh kiêu sa dù thắm dạy
Thói đời điên đảo dẫu kiêng khem
Lòng gom hương sắc lay nhân thế  
Mộng chuốc tơ hồng chuyển ý em 
Nhụy chớm ân tình son sắt đợi
Tình phơi tâm sự ngẩn ngơ thèm

Xin ai yêu nhé, yêu cho đắm
Chớ phũ phàng duyên gái nhọ nhem !

                                TÚ GÂN


Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

NGHÈO




Chẳng khôn cũng biết một hai điều
Chẳng tội gì hơn cái tội nghèo
Danh giá dường này không lẽ bán,
Nhân duyên đến thế hãy còn theo,
Tấm lòng nhi nữ không là mấy,
Bực chí anh hùng lúc túng tiêu.
Có lẽ phong trần đâu thế mãi
Chốn này tình phụ, chốn kia yêu

                           TÚ XƯƠNG
            HỌA

                                  NGHÈO

Vinh nhục dại khôn hẳn mọi điều
Chẳng qua thân phận thắm duyên nghèo
Tội tình ác nghiệt buông còn vướng,
Khinh trọng  nuông chìu kết bám theo,
Chí cả người đâu ôm tủi hổ,
Lòng son ai nỡ bán chi tiêu.
Đường đời vạn nẻo chông gai chắn
Thanh thản tâm hồn mặc ghét yêu

                           TÚ GÂN

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

CHUYẾN ĐÒ NGANG

Thêm HÀN  MẶC TỬ

Chẳng hẹn hò sao gặp gỡ đây
Người thời như tỉnh kẻ như say
Trong veo làn nước soi đôi mặt
Xa tít quê nhà trỏ một tay
Tâm sự mới trao bờ đã đến
Nỗi niềm chưa cạn khách về ngay
Ba sinh duyên nợ âu là thế
Một chuyến đò đưa nghĩa một ngày

               HÀN MẶC TỬ
                     HỌA


                         CHUYẾN ĐÒ NGANG

Tình cờ mới gặp gỡ nhau đây
Chẳng chuốc rượu nồng, dở tỉnh say
Lượn sóng bao tình ngơ ánh mắt
Mối duyên thâm ý hẫng tầm tay
Nỗi niềm chưa ngỏ ghe neo bến
Vụng dại chửa tường mộng tỉnh ngay
Luống sợ mai sau cầu bắt nhịp
Đò xưa biền biệt …  tủi đêm ngày ! …

                          TÚ GÂN

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

SỌ NGƯỜI

Chế Lan Viên


Này chiếc sọ người kia mi hỡi
Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi
Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối
Mi trông mong ao ước nhũng điều chi ?

Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn
Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi
Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn
Hồn mi bay trong đóm lửa ma trơi

Có tìm chăng, những chiều không tiếng gió
Của người mi thi thể rữa tan rồi
Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ
Đang lạc loài trong Cõi chết xa xôi

Hỡi chiếc sọ ta vô cùng khờ dại
Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta !
Để những giọt máu đào còn đọng lại
Theo hồn ta tuôn chảy những lời thơ

Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ !
Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô !
Để nếm lại cả một thời xưa cũ
Cả một dòng năm tháng đã trôi xa !

                               CHẾ LAN VIÊN
                     HỌA

                SỌ NGƯỜI

Đáy hốc mắt lắng thâm u kia hỡi
Như ẩn tàng tâm sự của đời mi
Mi ngắm gì, trông gì trong đêm tối
Mơ dương gian, mơ cuộc sống nên chi ?

Tiếng gió rít ánh thép loang ghê rợn
Máu trào phun đầu lông lốc … tuôn rơi
Trong tiếng thét cơ man nào rờn rợn
Tiễn hồn mi hòa quyện kiếp ma trơi

 những đêm trăng non mờ, lặng gió
Thắm hoang liêu mi đã ngấm duyên rồi
Luyến lưu gì mảnh đời thêm đau khổ
Ước muốn chi cho nặng nợ xa xôi !

Trong tăm tối  lạnh toát người hóa dại
Tiếng hú dài vang dội đáy lòng ta
Những hồn oan vấn vương hờn khơi lại
Chớm ân tình bừng dậy vạn dòng thơ

Ta những tưởng cõi âm dường bé nhỏ
 Mà dương gian trơ tráo khối xương khô
Ta muốn cắn nát tan từng mảnh sọ
Xé uổng hồn vụn vỡ dạt phương xa


                                TÚ GÂN

                                           

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

BẾN MY LĂNG


YẾN LAN

Bến My lăng nằm không thuyền đợi khách
Rượu hết rồi ông lái chẳng buông câu
Trăng thì dầy rơi vàng trên mặt sách
Ông lái buồn để gió nhẹ mơn râu

Ông không muốn run người ra tiếng địch
Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao
Vì đìu hiu, đìu hiu trời tĩnh mịch
Trời võ vàng trời thiếu những vì sao

Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh
Tơ vương trời chỉ những dãi trăng trăng
Chiều ngun ngút dài trôi về nẻo quạnh
Để đêm buồn vây phủ bến My Lăng

Nhưng đêm kia có một chàng kỵ mã
Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi

Ông lão vẫn say trăng đầu gối sách
Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách
Gọi đò thôi run rẩy cả ngành trăng

Bến My Lăng còn lạnh bến My Lăng
Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng

                                 YẾN LAN         
                     HỌA

                   TRĂN TRỞ

Trắng đêm thanh niềm riêng chìu ý khách
Lụy ước nguyền trăn trở chuốt trau câu
Duyên bồng bềnh mơ màng nương mộng sách
Ngơ ngác ngờ tinh tế lẻn mơn râu

Trong yên ắng chợt hồn len tiếng địch
Trải thăng trầm ôm ấp góc non cao
Và tình hoang, tình hoang chìm tĩnh mịch
Tình ngỡ ngàng triều sóng vỡ ngàn sao

Sương lan mờ phiến lá buồn thắm lạnh
So hương thề ảo ảnh vướng  tơ trăng
Lòng tê tái tràn dâng rào lối quạnh
Chuốc tâm tình say khướt đọng bên lăng

Hương xa xăm chắp điệp trùng bóng mã
Nhuốm hào quang viền đáy vực chia ly
Trời lạnh lùng, lạnh lùng sâu hối hả
                           Mộng thanh bình duyên dáng tiễn người đi

Năm tháng lụn tâm tư mềm ý sách
Tứ lan truyền âm điệu vấn vương Lăng
Giá lạnh lùng, lạnh lùng ai oán trách
Lạnh lùng dâng ngăn trở ẩn tình trăng

Dấu xưa Lăng cuồng vọng dậy trong Lăng
Ông lão buồn man mác suốt đêm trăng

         
                                 TÚ GÂN



Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

VỀ THĂM QUÊ CŨ


Quách Tấn


Nếp đổi nền thay đã mấy lần
Tình quê chưa nỡ phụ phàng xuân
Tre nâng búp ngọc bờ phương thảo
Cát ngấm dòng hương bãi lục tần
Thương trẻ ngẩn ngơ nhìn khách lạ
Xui già náo nức gặp người thân
Người thân gặp lại không còn mấy
Vui lắm phần vui cảm bội phần. 


                            QUÁCH TẤN
                    HỌA
          VỀ THĂM QUÊ CŨ

Gót vướng tình sâu chuyển ý lần
Tình quê xao xuyến nỗi niềm xuân
Lối mòn lá xếp duyên Hồ Hán
Dấu cũ rêu phong mộng Tấn Tần
Lớp sóng điểm trang bao lớp sóng
Người thân ý hợp mấy người thân
Bao năm đất khách ngùi vương vấn
Một phút bâng khuâng đượm phúc phần

                                 TÚ GÂN
                    


Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

TÍNH CÔNG VỚI BÀ NÓ




Bà khoáng cho tôi một mảnh vườn
Cuốc lên làm cỏ thật tinh tươm
Bà mua rau giống đem về cấy
Có ngọn rau nhà chén vẫn hơn

Gát bút ngừng thơ ở giữa dòng
Nhà thơ xin nhận việc làm nông
Tôi làm chậm chạp nhưng làm kỹ
Xong việc, bà xin phải tính công

Đây luống rau xanh đẹp tựa bồn
Tôn làm hì hụi bốn năm hôm
Mỗi hôm chỉ tính năm công điềm
Mỗi điểm xin bà … một cái hôn !

                                                   TÚ MỠ
                      HỌA                                  

                       TÍNH CÔNG VỚI BÀ NÓ

Cỏ dại mọc hoang khắp mảnh vườn
Dày công dọn dẹp thật tinh tươm
Ngò, hành, cúc, cải đem ra cấy
Vui thú nào đem sánh vẫn hơn

Cảm hứng trào dâng lạc mấy dòng
 Thơ mềm hào hứng chuyện làm nông
Ngày vui chăm chỉ quên ngơi nghỉ
Công việc này ai sẽ tính công !

Những luống rau tươi sắp đắp bồn
Mồ hôi công sức biết bao hôm
Bạc vàng châu báu không mua nổi …
Bà chỉ cho mình … một cái hôn !

                         TÚ GÂN