Mợ thấy chồng người lên chức “ tham ”
Xe nhà ngất ngưởng ngự đi làm
Lương xơi mỗi tháng hàng gang bạc
Mợ tưởng danh lừng khắp nước Nam
Mợ về mợ giục tôi xoay học
Khuân sách trong hòm chúi mũi đọc
Nhà nước sang năm mở khóa thi
Vác cây bút sắt ra cày cục ….
Thấy tôi chỉ mải viết văn thơ
Mợ mắng tôi rằng “ Khéo vẩn vơ “
Luyện làm gì văn Quốc ngữ
Lao tâm, tổn trí, mất thời giờ ! ”
Mợ bắt tôi theo đời vật chất
Học mong thi đỗ, nhờ hòn đất
May ra ngáp được con ruồi xanh
Mợ sẽ lên bà “ tham biện tất ”
Tôi vốn trời sinh tính khác người
Không ưa bôn tẩu như ai ai
Phàm danh tục lợi lòng không bợn
Chỉ thích cuộc đời giản dị thôi
Áo quần ăn mặc the cùng vải
Ghét rượu, ghét chè, ghét tri gái
Thuốc phiện bạc bài lại rất kiêng
Lương dẫu không cao vẫn thừa thãi
Ơn trời mắt sáng, chân tay lành
Xe đạp trèo lên phóng rất nhanh
Hà tất xe nhà đầy tớ kéo
Chẳng là không hợp lẽ trời sinh
Đời người bóng ngựa thoáng qua sổ
Không lẽ chỉ lo thi với đỗ
Nếu chẳng góp gì với núi sông
Trăm năm vẫn mục như cây cỏ
Hai chữ công danh chán lắm rồi
Làm ăn chỉ miễn đủ tiêu thôi
Tôi van, đừng bắt tôi thi nữa
Xin để linh hồn tôi thảnh thơi
TÚ MỠ
HỌA
CHỒNG GÀN
Mợ thấy chồng người “ tham quá tham ”
Dư ăn, dư mặc mới ra làm
Ngoài lương còn lậu, tay ôm bạc
Mợ tưởng sang giàu nhất nước Nam
- “ Này này gắng sức đêm ngày học
Tiếng Nhật, tiếng Anh, tiếng Pháp đọc
Lều chõng nay mai dự khóa thi ”
Nghe qua phát hoảng ... ôi kỳ cục !
Mợ bực mình tôi chỉ viết thơ
Giận hờn : - “ Khéo vẩn vẩn vơ vơ “
Mợ trề, mợ nguýt … thì ra ngữ
Vô dụng, vô tâm trước đến giờ !
Mợ vốn ham mê yêu vật chất
Còn tôi hiền hậu như hòn đất
Mợ sợ phí, hoài cái tuổi xanh
Muốn làm bà lớn tật tần tất
Đã trót sinh ra cái giống người
Trên đời ai cũng giống như ai
Trần truồng như nhộng xem không bợn
Chỉ khác hơn nhau đạo đức thôi
Chẳng qua che dấu sau lớp vải
Chẳng biết ấy trai hay là gái
Nhủ lòng thận trọng phải nể kiêng
Cuộc sống đừng sống thừa sống thãi
Bao nhiêu năm vẫn trải yên lành
Bỗng chốc êm đềm vụt biến nhanh
Mợ nghiến, mợ gầm, mợ níu kéo
Ông ! … hừ !… chẳng phải giống trời sinh
Trăm năm ngắn ngủi thời gian sổ
“ Không lẽ chỉ lo thi với đỗ ”
Bao việc trên đời ngập núi sông
Phận mình bé bỏng như cây cỏ
Khóa lợi giàm danh, chán lắm rồi !
Chẳng giàu chẳng khó đủ tiêu thôi
Mợ đừng có bắt tôi thi nữa
Để tấm lòng tôi được thảnh thơi