YẾN LAN
Bến My lăng nằm không thuyền đợi khách
Rượu hết rồi ông lái chẳng buông câu
Trăng thì dầy rơi vàng trên mặt sách
Ông lái buồn để gió nhẹ mơn râu
Ông không muốn run người ra tiếng địch
Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao
Vì đìu hiu, đìu hiu trời tĩnh mịch
Trời võ vàng trời thiếu những vì sao
Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh
Tơ vương trời chỉ những dãi trăng trăng
Chiều ngun ngút dài trôi về nẻo quạnh
Để đêm buồn vây phủ bến My Lăng
Nhưng đêm kia có một chàng kỵ mã
Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi
Ông lão vẫn say trăng đầu gối sách
Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách
Gọi đò thôi run rẩy cả ngành trăng
Bến My Lăng còn lạnh bến My Lăng
Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng
YẾN LAN
HỌA
TRĂN TRỞ
Trắng đêm thanh niềm riêng chìu ý khách
Lụy ước nguyền trăn trở chuốt trau câu
Duyên bồng bềnh mơ màng nương mộng sách
Ngơ ngác ngờ tinh tế lẻn mơn râu
Trong yên ắng chợt hồn len tiếng địch
Trải thăng trầm ôm
ấp góc non cao
Và tình hoang, tình hoang chìm tĩnh mịch
Tình ngỡ ngàng triều sóng vỡ ngàn sao
Sương lan mờ phiến lá buồn thắm lạnh
So hương thề ảo ảnh vướng tơ trăng
Lòng tê tái tràn dâng rào lối quạnh
Chuốc tâm tình say khướt đọng bên lăng
Hương xa xăm chắp điệp trùng bóng mã
Nhuốm hào quang viền đáy vực chia ly
Trời lạnh lùng, lạnh lùng sâu hối hả
Mộng
thanh bình duyên dáng tiễn người đi
Năm tháng lụn tâm tư mềm ý sách
Tứ lan truyền âm điệu vấn vương Lăng
Giá lạnh lùng, lạnh lùng ai oán trách
Lạnh lùng dâng ngăn trở ẩn tình trăng
Dấu xưa Lăng cuồng vọng dậy trong Lăng
Ông lão buồn man mác suốt đêm trăng
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét