Chế Lan Viên
|
Này chiếc sọ người kia mi hỡi
Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi
Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối
Mi trông mong ao ước nhũng điều chi ?
Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn
Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi
Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn
Hồn mi bay trong đóm lửa ma trơi
Có tìm chăng, những chiều không tiếng gió
Của người mi thi thể rữa tan rồi
Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ
Đang lạc loài trong Cõi chết xa xôi
Hỡi chiếc sọ ta vô cùng khờ dại
Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta !
Để những giọt máu đào còn đọng lại
Theo hồn ta tuôn chảy những lời thơ
Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ !
Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô !
Để nếm lại cả một thời xưa cũ
Cả một dòng năm tháng đã trôi xa !
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
SỌ NGƯỜI
Đáy hốc mắt lắng thâm u kia hỡi
Như ẩn tàng tâm sự của đời mi
Mi ngắm gì, trông gì trong đêm tối
Mơ dương gian, mơ cuộc sống nên chi ?
Tiếng gió rít ánh thép loang ghê rợn
Máu trào phun đầu lông lốc … tuôn rơi
Trong tiếng thét cơ man nào rờn rợn
Tiễn hồn mi hòa quyện kiếp ma trơi
Và những đêm trăng non mờ, lặng gió
Thắm hoang liêu mi đã ngấm duyên rồi
Luyến lưu gì mảnh đời thêm đau khổ
Ước muốn chi cho nặng nợ xa xôi !
Trong tăm tối lạnh toát người hóa dại
Tiếng hú dài vang dội đáy lòng ta
Những hồn oan vấn vương hờn khơi lại
Chớm ân tình bừng dậy vạn dòng thơ
Ta những tưởng cõi âm dường bé nhỏ
Mà dương gian trơ tráo khối xương khô
Ta muốn cắn nát tan từng mảnh sọ
Xé uổng hồn vụn vỡ dạt phương xa
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét