Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

BÌNH ĐỊNH

Bảo tàng Quang Trung


                 Đây là chốn nương mây và cậy nguyệt
                 Đang chờ xe, sông nước ước mơ thuyền
                 Tịch dương liễu không biết mình đang biếc
                 Tương tư trời tương tư, nhạc triền miên
                 
                  Mây nổi đó những hồn chừng xa xứ
                  Trắng cô liêu trắng mộng hồ xa nao ?
                  Xe lỗi hẹn với người trong lữ thứ
                  Những cánh thuyền muôn dặm cũng hư hao
   
                  Ôi Bình Định mây chia trời cách biệt
                  Những buâng khuâng trong giá lạnh sương hoa
                  Nhà ngơ ngẩn những tường vôi keo kiết
                  Nam quách sầu, Đông phố quạnh, Tây môn xa

                  Cây lặng lẽ gượng làm bầy hải đảo
                  Thuyền bồ câu nghiêng buồm trắng trôi ven
                  Tâm chiêu mộ nổi trên dòng nước Đạo
                   Rượu ân tình – Bình Định – xứ lên men

                   Đường lăng lắc chảy trong quầng nắng nhạt
                   Nhớ thương từ vườn chuối nuối nương dưa
                   Giấc Trang Tử đêm vầy theo hội hát
                   Cuối đôi làng xam xám dệt tơ mưa

                   Ôi Bình Định tự thanh cao trao gửi
                   Buồn xế tà qua mấy cửa rêu xanh
                   Nơi đến đọng những vũng chiều lạnh đọi
                   Buổi trăng gầy, gió lạnh, xuống mong manh

                   Đây tôi sống trong thâm nghiêm thánh thất
                   Đèn lưu ly hao sáng mộng tràn đầy
                   Lan can đó xuống dần từng bậc bậc
                   Hồn cuộn dần bậc bậc, khói hương xây

                   Hồn tôi loãng trên bệ vàng thếp chảy
                   Cùng hồn trưa quấn quýt lấy giao lân
                   Tám phương bạn – chợp hàng my – mộng thấy
                    Xứ tâm tình, vàng rộn lá thu phân

                    Nhánh tòng bá có đau vì xứ sở
                    Chớ quặn mình thêm nức nở hồn tôi
                    Không được sống – xin cho cùng được thở
                    Vạn lý tình trong gió ngọt xa xôi

                    Trời Bình Định có thương Em lẻ chiếc
                     Em nằm thương xanh biếc của trời buồn
                     Trên vầng trán hằn thơ lên vọng nguyệt
                     Trăng còn nương thuyền nhạc khuất trong sương

                      Hoa tư tưởng phân thân chìu gió trãi
                      Trời hoa tiên hồ hải nói trong tâm
                      Ôi Bình Định sao nằm trong mãi mãi
                      Đĩa dầu vơi, tim cháy ngọn âm âm … ?

                                YẾN LAN

Chùa Thập Tháp


                       HỌA   

 
                               BÌNH ĐỊNH

                                                Mộ Hàn Mặc Tử

            Hồn quặn lả chuyển vần nương bóng nguyệt
            Trĩu hương trăng thiêm thiếp lịm duyên thuyền
            Thắm mưa nắng dạn dày con sóng biếc
            Đêm thanh bình lay động giấc cô miên
           
            Ai giác hải ai thiên nhai  viễn xứ
            Ai tha hương lưu lạc dạ nao nao
            Đời phiêu bạt vấn vương tình lữ thứ
            Tâm hướng về cố quận mộng hư hao

            Trời Bình Định  muôn trùng thôi cách biệt
            Đêm mông lung sao sáng kết đơm hoa
            Nhung nhớ quá lòng dấy lên keo kiết
            Níu kéo từng ký ức dạt phương xa
           
            Cù Lao vẫn ươm Xanh hồn hải đảo
            Tháng năm dài vương vấn mãi trôi ven
            Thiện ác lẫn chưa rạch ròi Đời – Đạo
            Cò cây từng nhiễm sương gió lên men

            Chùa Thập Tháp tiếng chuông chìm nắng nhạt
            Thắm nâu sòng, kinh kệ, luyến rau dưa
            Thành Hoàng Đế thăng trầm gom vết tích
            Bể dâu đời luôn xoay chuyển nắng mưa

            Hồn xưa cũ những thâm trầm trao gửi
            Dấu hoang liêu vương vấn khoảng trời xanh
            Những ngọn tháp nghiêng mình nghe nắng gọi
            Quá khứ buồn ngao ngán trải mong manh
           
            Lụy danh lợi nhục vinh hao tổn thất
            Thói đời luôn lạnh nhạt đắp vơi đầy
            Lớp đá cũng chắt chiu từng thứ bậc
            Bãi Trứng chiều sóng dội nắng nghiêng xây

            Tình mong đợi  sợ yêu thương lan chảy
            Chắp đớn đau chuốc đồng bệnh tương lân
            Hàn Mặc Tử mộ xưa nào mộng thấy
            Trăng lõa lồ thơ lịm buốt thu phân

            Hồn sông núi loang nạm vàng xứ sở
            Anh linh xưa vương vấn đượm hồn tôi
            Trống trận thúc ngập cờ đào áo vải
            Điện Tây Sơn còn đó ngỡ xa xôi

            Chân trời thắm phận lẻ loi đơn chiếc
            Sóng Côn giang nuối tiếc gợn u buồn
            Mai Xuân Thưởng lăng dát vàng ý nguyệt
            Tiếng vạc chìm tâm sự lắng trong sương

           Ôi Bình định nhớ thương về lan trải
           Bóng quê hương ngời lưu luyến trong tâm
           Dẫu cho đến mai sau và mãi mãi
           Lòng kẻ về … nhạc khúc đọng thang âm


                                                    TÚ GÂN 


                                Lăng Mai Xuân Thưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét