Côn giang mây nước thắm tơ duyên
Man mác sương khuya lạnh ước nguyền
Lơ lửng trăng treo niềm cố sự
Mái chèo khua sóng lụy truân chuyên
Bến vắng đìu hiu luyến mộng vàng
Hãi hùng cánh vạc xé không gian
Bờ lau thức giấc mềm xao xuyến
Vó ngựa băn khoăn nhuốm trễ tràng
Dưới lũy tre nghiêng bóng ảo huyền
Khoang thuyền trăn trở giấc cô miên
Tình thu phong kín niềm tâm sự
Dế vọng trường ca gió khẽ truyền
Ngựa nép bên ghềnh đá trắng phau
Dâng thư lặng lẽ cúi chào nhau
Thuyền xuôi nỗi khách ngùi sương gió
Ngựa ruổi lòng ai đắm dạt dào
Rồi một đêm sâu thẳm hững hờ
Thuyền còn dan díu bến hoang sơ
Khách thương gắn bó câu chung thủy
Gác mái buông neo rén xuống bờ
Khắc khoải canh khuya ngỡ mỏi mòn
Đầu thôn trống điểm dội sườn non
Bờ hoang đóm trải tình lai láng
Tiếng sáo u hoài thoảng véo von
Lạc lối sao trời ngơ ngác vương
Áo người đưa đón đẫm mù sương
Giật mình khách sửa vành khăn lại
Lên ngựa nâng cương cuốn bụi đường
( còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét