Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

NẮNG MAI


Bóng đêm tan trên đồng xanh vô tận
Nắng trời bay phấp phới bọc muôn cây
Chốn cao xa, trên trán trời không giới hạn
Làn tóc mây đùa giỡn bảo nhau bay

Cả vũ trụ biến dần ra ánh sáng
Nước sông Linh hòa lẫn nắng trời tươi
Nắng trời tươi, tưng bừng bay tản mạn
Gợi lòng ta bao dấu vết xa xôi

Ta vẫn thấy hồn ta buồn ủ rũ
Và cõi lòng dày đặc bóng đêm mờ
Vì, bạn ơi, trong bao tia nắng rỡ
Tia nào đâu rơi tự nước Chàm ta ?

                      CHẾ LAN VIÊN

HỌA


                                         NẮNG MAI

Sâu hun hút  khoảng không gian vô tận
Nắng huy hoàng rực rỡ nạm muôn  cây
Bao lá úa vơi niềm riêng vô hạn
Vạn ánh hồng tươi thắm đuổi nhau bay

Cả sự sống bừng lên trong nắng sáng
Hồn núi sông chan chứa sắc hương tươi
Đời trau chuốc tâm hồn thêm lãng mạn
Mộng tuy gần sao cứ ngỡ xa xôi

Những ngọn tháp sao cúi đầu ủ rũ
Chút tâm tư vương vấn nỡ lu mờ
Hãy nhìn kia muôn ánh vàng rạng rỡ
Đang tô hồng chuốt lục nước Chàm ta

                  TÚ GÂN

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

KHÔNG ĐỀ



NGUYỄN LIÊN
Sinh năm 1874
Thạnh Mỹ, Hoài Nhơn, Bình Định

Dễ ghét đời sao chỉ biết tiền*
Mặt mày như quỷ cũng nên duyên
Dốt ngu lắm của, người khen giỏi
Tú Cử không tiền, nó nói điên
Lắm kẻ bỏ tiền mua chức tước
Nhiều người lấy bạc để mua tiên
Than ôi tình nghĩa trên môi miệng
Thực tế đời sao chỉ biết tiền.

                NGUYỄN LIÊN
HỌA

          KHÔNG ĐỀ

Thế sự đổi thay cũng vị tiền
Dẫu Chung vô Diệm khéo nên duyên
Lắm tiền trơ dáng người thanh lịch
Ít của tươi hình một lũ điên
Nghèo khó hiển nhiên cam thủ phận
Giàu sang chưa hẳn dễ mua tiên
Bắt quàng làm họ đời khoe thói
Xa lánh người thân chỉ vị tiền

                        TÚ GÂN

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

BÓP VÚ ĐAU TAY


Hàng xứ đồn lên lắm chuyện hay
Con người như thế hóa non tay
Gớm cho cô bé liều gan tệ
Chết nỗi làng chơi phải chuyện cay
Hùm đã biết hang sao cứ mó
Chim chưa vô bọng dễ mà bay
Từ đây buộc chỉ chừa thôi nhé
Đừng dám chơi dao lại có ngày

                          TẢN ĐÀ

HỌA

               BÓP VÚ

Láo láo lơ lơ thế cũng hay
Đường đời vững chải chẳng non tay
Lòng ai run rủi ru sung sướng
Mặt ấy dạn dày giả cú cay
Ngầm thích mặc cho mê mẩn bóp
Nghe hồn tê dại lửng lơ bay
Thuận lời miệng chửi lòng không chửi
Đùng ngại em van : “  giữ cả ngày ”

                           TÚ GÂN

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

CHAT SEX


Chát chít - chu cha … chết chớ chơi ! ! !
Ngón nghề ngả ngớn ngại ngùng ngơi
Dập dềnh dập dễnh dơ duyên dáng
Đú đởn đú đa đáng để đời
Mết mẩn mết mê mòn mỏi mộng
Hí ha hí hửng hả hê hơi
Nhập nhằng nhắng nhít nhoi nhao nhác  
Phập phỗng phập phồng phơ phất phơi

                            TÚ GÂN


Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

HỌC GIẢ


Học giả xưa nay vốn hiếm hoi
Tinh anh uyên bác tấm gương soi
Nghiêm trang cẩn trọng bền thông thái
Khiêm tốn vị tha thắm mặn mòi 
Thân thế lưu danh ngời vĩnh cửu
Tâm tình gắn bó kết tinh khôi
Ngày nay học giả hơn tôm tép
Học vị hẳn hoi cũng lạ đời !

                    TÚ GÂN

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

THƯƠNG NHỚ ƠI


Thủ Thiện Tháp Chăm nóc ngút trời
Không gian lắng đọng tiếng ru hời
Uy nghi dáng khỏe trơ mưa nắng
Sừng sững tường rêu phủ bụi đời
Nét chạm phù điêu hình gợi cảm
Đường cong vũ nữ điệu buông lơi
Chà Bàn rực rỡ kinh đô cũ
Một thuở huy hoàng thương nhớ ơi !

                    ĐƯỜNG TRIỀU HƯNG

HỌA

                    THÚ THIỆN THÁP
         
           Ngọn rướn mình lên chọc thấu trời
Thiên thu khí thế nước non Hời
Dãi dầu tâm sự oan khiên lắng
U uẩn lương tri hận tủi đời
Năm tháng gió mưa còn cẩn tín
Kiên cường khí phách nỡ buông lơi
Nước non ngàn dặm trơ gan tháp
Nhân thế hậu tình  thương nhớ ơi !

                  TÚ GÂN

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

TỰ TÌNH 2


Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom, 
Oán hận trông ra khắp mọi chòm. 
Mõ thảm không khua mà cũng cốc, 
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om ? 
Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ, 
Sau giận vì duyên để mõm mòm. 
Tài tử , văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom.

                                         HỒ XUÂN HƯƠNG

                   TỰ TÌNH 2

Trăng ngà vụn vỡ rải trên bom, 
Trơ trọi sao khuya nép cuối chòm. 
Tâm sự chưa vơi ngờ thổn thức 
Tiếng lòng không thét ngại om om 
Đời thương phận bạc vương tơ tưởng
Hoa khiếp hương pha thắm mõm mòm. 
Trai trẻ trên đời trơ gỗ đá ? !
Cam đành sao ? … hứng chịu già tom !

                             TÚ GÂN


Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

HAI BÀ TRƯNG




Sáu lăm thành quách đã tan rồi
Trắc, Nhị đâu mà trẩy một đôi
Cả nước bấy lâu toàn mẹ hĩm
Hai bà chắc hẳn có con bồi
Một đàn em bé theo sau đít
Mấy chú quân Tàu chạy đứt đuôi
Hồn đã lên tiên còn tiếc nước
Ngàn thu sông cấm bóng trăng soi

                 TẢN ĐÀ

HỌA

                                  HAI BÀ TRƯNG

Máu lửa binh đao nguội lạnh rồi
Cung vàng điện ngọc chúa nên đôi
Nước non vạn thuở tròn mơ ước
Công đức nghìn thu nặng đắp bồi
Sông Hát sóng gầm phô khí tiết
Trụ đồng đá lấp vẹn đầu đuôi
Non sông gấm vóc ngời thanh sử
Hậu thế gương vàng vững chí soi

                 TÚ GÂN

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

NHỚ NGƯỜI


Lâu lắm không nghe tiếng ví von
Nhớ người Bình định ở Sài Gòn
Người ta quen mắt quên dân “Nẫu ”
Lại nữa thị thành lắm thứ ngon.
           
         TỪ KHÁNH PHƯỢNG

HỌA

             GIỌNG  NGƯỜI

Hay quá giọng người khéo véo von
Vốn pha Bình định lẫn Sài Gòn
Vô tình gốc tích lòi ra “ Nẫu ”
Ăn ngủ đứng ngồi nữa mất ngon.
           
                TÚ GÂN



Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

MỘT NÉN TÂM HƯƠNG


Im ỉm thâu đêm lại thẳng ngày
Bệnh đâu có bệnh lạ lùng thay
Thuốc thang nghĩ lại chua mà đắng
Đường mật xem ra ngọt háo cay
Lắm bệnh bạn bè lui tới ít
Nặng lòng họ mạc hỏi han đầy
Chỉ bền một nén tâm hương nguyện
Thuốc thánh, bùa tiên ắt chẳng chầy

                    TÚ XƯƠNG

HỌA 

                                    CẢNH NHÀ

Cơn sốt xua tan vết  tháng ngày
Mỏi nhừ thân thể xót thương thay
Vợ còn chạy chợ lòng không ổn
Nợ mới đến đòi dạ thắm cay
Thang thuốc bạc tiền e thiếu thốn
Áo cơm ơn nghĩa những đong đầy
Đêm nằm nước mắt lưng tròng tủi
Gian khổ  khó khăn đã bấy chầy !

                    TÚ GÂN

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

HOA TẶNG



Tuổi trẻ băng đồng đi hái hoa
Tặng em ngấp nghé chực quanh nhà
Người không ra đón hoa dần héo
Héo cả làn mây đỉnh núi xa

Không trách ai đâu chỉ trách mình
Dáng nghèo, lam lũ dáng thư sinh
Bó hoa đơn giản, hương đồng nội
Lầu gác, ai đâu dễ động tình

Trở lại cành trơ tự hổ ngươi
Giá hoa còn đấy, hẳn đang tươi
Vụng về đến phải vô duyên vậy
Bỡi hiểu hoa thôi, chẳng hiểu người

                           YẾN LAN

HỌA

                TẶNG HOA

Đài các yêu kiều thắm kiếp hoa
Hương phô ngan ngát quyện quanh nhà
Đời quên trăn trở duyên hong chín
Mộng ước đong đầy nỗi nhớ xa

Tôi vẫn đắn đo giữ phận mình
Lạc loài đơn độc kiếp phù sinh
Chút duyên chắc lọc bao tinh túy
Lắng đọng trong tim bấy nghĩa tình

Lòng những như còn dễ hổ ngươi
Nhẹ  nhàng cắt vội nhánh hoa tươi
Hiến dâng tâm sự không toan tính
Em khóc nâng niu mộng của người

                        TÚ GÂN

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

HỒN TRÔI


Cô em ơi ! đằng xa cây tỏa bóng
Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng !
Đến chi đây, cho thân cô rung động
Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong

Đừng hát nữa ! Tiếng cô trong trẻo quá
Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao
Này, im đi, nhìn xem, trong kẽ lá
Một mặt trời giả dạng một vì sao

Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa
Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi ?
Đến những chốn êm đềm như hơi thở
Nồng tươi như suối máu lúc ban mai

Cô bảo : hồn có hay không trở lại
Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng !
-          Có cô ơi, hồn tôi rồi trở lại
Với lòng điên, ý chết, với tình thương

                       CHẾ LAN VIÊN

HỌA

                                        HỒN TRÔI

Chim vỡ tổ dạt sao trời lệch bóng
Trắng không gian hôi hám mộng tanh nồng !
Gió se sẽ trở mình nghe xúc động
Lúc oan hồn vất vưởng ý xanh trong

Đêm giá lạnh trăng ngà tê tái quá
Nỗi oan khiên ngùn ngụt vút dâng cao
trong khóm lá thu mình con cú vọ
Vạn hồn hoang  níu kéo những vì sao

Nhuốm hiu quạnh, sương đêm thôi khóc nữa
Cả không gian trơ trọi mảnh hồn tôi
Đau tiếng mõ cầm canh dồn nhịp thở
Ngại oan hồn sợ ánh nắng ban mai

Cả quá khứ vàng son như sống lại
Mãi say sưa trong điệu nhạc điên cuồng
Những uổng tử lòng như tươi ấm lại
Nỗi niềm riêng trôi dạt với tình thương

                       TÚ GÂN

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

PHÂN VÂN


Có thể giúp anh như thế nào !
Làm sao, em phải biết làm sao ?
Thân ngà lơi lả ươm khêu gợi
Dáng ngọc mê man chuốt đón chào
Muôn nẻo đường đời muôn trắc trở
Vạn niềm tơ tưởng vạn nôn nao
Lặng nghe tức tưởi khơi mong đợi
Ai hiểu thương  cho phận má đào

                TÚ GÂN

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

VỊNH LẦU ÔNG HOÀNG


Nước nước non non một cõi này, 
Lâu đài ai dựng tháp ai xây. 
Sương dầm nắng dãi lờ gan đá, 
Gió dập mưa dồn tủi phận cây. 
Tuồng thế tang thương bao lớp sóng, 
Cuộc đời thành bại mấy chòm mây. 
Đường lên cõi phúc tìm đâu thấy, 
Thấy cảnh đau lòng khách tỉnh say.

                  HÀN MẶC TỬ
HỌA

        VỊNH LẦU ÔNG HOẢNG

Một sớm  bâng khuâng đến chốn này 
Hương trời nghiêng đọng nắng vàng xây. 
Tháng năm dầu dãi trơ gan đá, 
Mưa gió vật vờ lả kiếp cây. 
Một mối tình vương sâu nguyện ước
Đôi vần thơ vướng thấu trời mây. 
Ngậm ngùi viên sỏi rêu phong dấu 
Man mác nghe lòng dở tỉnh say.

                   TÚ GÂN

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

SONG KHUYA HÉ CÁNH


Trong tấc gang mà những núi sông
Song khuya hé cánh bóng mây lồng
Lẻ loi triện bút đèn xanh ngọn
Trăn trở cành sương cúc trắng bông
Mộng, chẳng về thăm canh lạnh lẽo
Lòng, đâu tiện gởi nhớ mênh mông
Lầu hoa âu cũng buồn thương lắm
Biết có ai lau ngấn lệ hồng.

                  QUÁCH TẤN
HỌA

                                   ĐÊM KHUYA

Tím cả hoàng hôn tím núi sông
Sương mơn man trải ánh trăng lồng
Hương ngàn óng ả ươm xanh mộng
Lòng thắm mơ hồ rực trắng bông
Tĩnh lặng không gian mềm lạnh lẽo
Chan hòa tâm sự nhuốm mênh mông
Nhạt nhòa cánh vạc nương theo gió
Đêm vắng sao khuya điểm ý hồng.

                                                TÚ GÂN

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

CÁI CHI CHI


Anh ơi em nắm được chi chi
Sướng quá cho nên chẳng biết gì !
Tim thắt co dồn nhanh nhịp đập
Lòng rung động dữ vọng cuồng si
Không nhìn của lạ … trời mà biết !
Chẳng giống thân em ! … nữa cái gì ?
Đừng cản để em vui … bóp mạnh
Chừng nghe rạo rực réo như ri

                       TÚ GÂN

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

NGỦ



Khi ngủ người đời quên hết cả
Thói  thường thiên hạ vẫn hằng mơ
Lợi danh  dan díu lòng trong trắng
Nhân nghĩa phôi pha ý hững hờ
Chân thực phơi bày tư thế ngủ
Phong trần lắng đọng nỗi niềm mơ
Nằm, ngồi chẳng kể khi vào mộng
Tất cả  cơ hồ tựa trẻ thơ

                       TÚ GÂN




Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

QUY TẮC



Trên đời duy nhất  một quy tắc
Nhắm mắt tuân theo chớ thắc mắc
Ấm cửa yên nhà mãi thắm tươi
Tâm đầu ý hợp luôn ghi khắc
Không nên chuốc lắm nỗi ai ương
Đừng để gặp nhiều điều bất trắc
Chìa khóa trong tay giữ hạnh phúc
“ Vợ mình luôn đúng ” mới tâm đắc

                    TÚ GÂN


Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

HẦM HÔ


Hầm Hô thắng cảnh dễ chi hai
Sông núi trời mây khéo trải dài
Đá dựng thiên hình đàn sóng gió
Thác trào muôn trượng ghẹo hươu nai
Vũ môn Kim bảng mờ sương phủ
Linh Đỗng hùng binh vẳng kiếm mài
Nghiêng bóng dập duềnh con nước mát
Thuyền về cá quẫy nhắc thầm ai

                                      LÂM VĂN HOA               
HỌA

        MAI XUÂN THƯỞNG

Thế thời chỉ có một không hai
Cuộc chiến ba năm vốn kéo dài
Sóng dậy Hầm Hô cờ bạt gió
Trăng chìm Bàu Sấu gió vờn nai
Bền gan muôn thuở hồn thơ phủ
Quyết chí bao năm phách kiếm mài
Cứu nước không xong đành gạt lệ
Cứu dân thà chết chẳng đầu ai

                       TÚ GÂN

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

CẤM CƯỜI






CHỒNG

Sáng sớm tinh mơ tỉnh giấc nồng
Vươn vai hít thở máu lưu thông
Nhịp nhàng điệu nghệ phô trương nhỉ !
Thanh thản lòng ai ! …  đẹp mắt không ?



VỢ

Sáng sớm tinh mơ thắm giấc nồng
Vuông tròn tư thế quả tinh thông
Lặng nghe sung sướng lan theo ý
Trải mộng mơ màng có khoái không ?

                    TÚ GÂN

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

THAN CÙNG


Lúc túng toan lên bán cả Trời,
Trời cười: - "Thằng bé nó hay chơi!"
Cho hay công nợ là như thế,
Mà vẫn phong lưu suốt cả đời.
Tiền bạc phó cho con mụ kiếm,
Ngựa xe chẳng thấy lúc nào ngơi.
Còn năm, ba chữ nhồi trong ruột,
Khéo khéo không mà nữa cũng rơi!

                TÚ XƯƠNG
HỌA

            THAN CÙNG

Túng bấn nên quên hết cả Trời,
Tháng ngày lam lũ há ăn chơi !
Cao lương mỹ vị hờn duyên phận

Trác táng phong lưu lỗi ý đời.
Hụt hẫng bạc tiền sao chẳng nghĩ
Dập dồn công việc dám nào ngơi.
Miếng cơm manh áo ! … chưa no đủ
Gắng sống với đời … lệ thắm rơi !

                 TÚ GÂN

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

QUÊ NHÀ CHƠI MÁT CẢM HỨNG


Con đường vô hạn đông, tây
Ta nhớ ai mà đứng mãi đây?
Nước rợn sông Đà con cá nhảy,
Mây trùm non Tản cái diều bay.
Nặng như quả Đất mà xoay được;
Cao đến ông Trời khó với thay!
Trời, đất, cá, chim đều tự đắc,
Ở đời ai dễ chẳng vung tay!

                                             TẢN ĐÀ
HỌA

                   QUÊ NHÀ CHƠI MÁT CẢM HỨNG

Thoang thoảng hương trời chếch phía tây
Thẫn thờ lạc bước đến nơi đây
Ngọt ngào Côn thủy tin yêu đượm

Man mác non Bình nghĩa khí bay.
Mấy quãng đèo cao sừng sững dựng
Đôi dòng tâm sự luyến lưu thay !
Chiều hôm bảng lảng chim về tổ
Một thoáng tâm tình vụt khỏi tay!

                                         TÚ GÂN


Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

TỰ TÌNH


Canh khuya văng vẳng trống canh dồn. 
Trơ cái hồng nhan với nước non. 
Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh, 
Vừng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn. 
Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám, 
Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn. 
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại, 
Mảnh tình san sẻ tí con con.

                                         HỒ XUÂN HƯƠNG
                       HỌA
                   TỰ TÌNH 

Phòng không đêm vắng khát khao dồn. 
Gẫm phận hồng nhan tủi nước non. 
Hương sắc kiêu sa tình kết đọng
Phận duyên thanh khiết mộng chưa tròn. 
Trời ươm ước vọng mây gom đám, 
Non trải chờ mong đá xếp hòn. 
Lạnh lẽo không gian phong sợ hãi
 
Chạnh lòng chẳng dám nghĩ chồng con.!

                 TÚ GÂN

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

CÓ NHỮNG BÀN TAY


Có những bàn tay nhẹ tưởng mây
Run run đưa gửi, cũng giờ này
Một vài ý nghĩa  theo lời dịch
Không biết về đâu lắm khắp cây
Thấy những bàn tay như đóa hoa
Trong bao thần thoại ở muôn xa
Không tìm ai cả, trong như ngọc
Thả những chiêm bao nhà lại nhà
 
Có những bàn tay mang ngón tay
Lạc loài như một cánh chim bay 
Mùa đông vèo gió qua bao ngón
Như tủa vào đau hạn vạn ngày
Bàn tay tôi – cả những bàn tay
Đã trải hồn sang bể mộng đầy 
Đã sống ngày hoa, vườn ngát rộng !
Đã mang trời nhạt, hứng mưa bay
Nhưng chẳng cùng chàng một tối êm 
Dìu nhau say những phút trang nghiêm  
Bàn tay khờ khạo vô duyên quá
Chỉ muốn tin nhau những nỗi niềm !

                 YÊN LAN

HỌA

         CÓ NHỮNG BÀN TAY

Có những bàn tay mượt tựa mây
Vuốt ve mộng thắm tuổi mơ này
Tóc xanh óng ả mềm xao xuyến
Mỏng mảnh sương trời tiệp bóng cây
Trịnh trọng nhẹ nhàng nâng cánh hoa
Hương đời thoang thoảng nức lan xa
Trời xanh thăm thẳm  trong như ngọc
Êm ả chiều hôm chợt nhớ nhà
 
Có những bàn tay tay nắm tay
Dìu nhau vào mộng, ước mơ  bay 
Ngẩn ngơ tiếng hót chao trong trẻo
Nồng cháy thời gian sưởi ấm ngày
Có những bàn tay tay nắm tay
Gửi trao tâm sự vẫn chưa đầy 
Nhìn kia vũ trụ bao la quá !
Trong dải thiên hà hương ý bay
Muôn thuở tình yêu mãi ấm êm 
Sắc hương tô điểm nét trang nghiêm  
Bàn tay ưu ái bao trăn trở
Ôm trọn trong tim vạn nỗi niềm !

                                                TÚ GÂN