Cô em ơi ! đằng xa cây tỏa bóng
Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng !
Đến chi đây, cho thân cô rung động
Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong
Đừng hát nữa ! Tiếng cô trong trẻo quá
Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao
Này, im đi, nhìn xem, trong kẽ lá
Một mặt trời giả dạng một vì sao
Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa
Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi ?
Đến những chốn êm đềm như hơi thở
Nồng tươi như suối máu lúc ban mai
Cô bảo : hồn có hay không trở lại
Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng !
-
Có cô
ơi, hồn tôi rồi trở lại
Với lòng điên, ý chết, với tình thương
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
HỒN
TRÔI
Chim vỡ tổ dạt sao trời lệch bóng
Trắng không gian hôi hám mộng tanh nồng !
Gió se sẽ trở mình nghe xúc động
Lúc oan hồn vất vưởng ý xanh trong
Đêm giá lạnh trăng ngà tê tái quá
Nỗi oan khiên ngùn ngụt vút dâng cao
trong khóm lá thu mình con cú vọ
Vạn hồn hoang níu kéo những vì
sao
Nhuốm hiu quạnh, sương đêm thôi khóc nữa
Cả không gian trơ trọi mảnh hồn tôi
Đau tiếng mõ cầm canh dồn nhịp thở
Ngại oan hồn sợ ánh nắng ban mai
Cả quá khứ vàng son như sống lại
Mãi say sưa trong điệu nhạc điên cuồng
Những uổng tử lòng như tươi ấm lại
Nỗi niềm riêng trôi dạt với tình thương
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét