Nền giấy trắng như xương trong bãi chém
Bỗng run lên kinh hãi, dưới tay điên
Tiếng búa đưa rợn mình như tiếng kiếm
Nạo những thành sọ trắng của ma thiêng
Và hồn, máu, óc tim trong suối mực
Đua nhau trào lên giấy khúc buồn thương
Như không gian lùa vào ta chẳng dứt
Những hương mơ say đắm mộng ngông cuồng
Có ai không, nắm giùm tay ta lại !!
Hay bẻ giùm cán bút của ta đi
Lời thơ ta đầy những điệu sầu bi
Đầy hơi thịt, ý ma, cùng sắc chết
Nỡ nào để hung tàn ghi dấu vết
Trên Hư vô muôn nghĩa với muôn tên
Của làn giấy ấp đầy hơi Trinh Tiết
Như trinh nữ ngàn năm không dấu vết
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
TIẾT TRINH
Những nét bút tựa làn gươm vung chém
Vạn đầu rơi hồn phách nhập cơn điên
Đang phờ phạc dật dờ lau vết kiếm
Những hồn hoang bất giác bỗng linh thiêng
Dòng máu đỏ thắm hòa chung sắc mực
Dệt tâm tình lan tỏa mức buồn thương
Trải hận tủi rứt ray tràn không dứt
Khiến não cân chan chứa mộng ngông cuồng
Nguồn cảm hứng dạt dào không ngưng lại
Điệu vần xưa bịn rịn chẳng tan đi
Và hồn thơ rã rượi nhuốm sầu bi
Nặng uế khí, ngổn ngang lòng lịm chết
Ta không muốn tim mình ran dấu vết
Đời vô tình vũ trụ luống quên tên
Hãy trân trọng giữ gìn cho Trinh Tiết
Ta không muốn tim mình ran dấu vết
TÚ
GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét