Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

ÂM THẦM


Từ gió xuân đi, gió hạ về
Anh thường gửi gắm mối tình quê
Bên em mỗi lúc trên đường cái
Hóng mát cho lòng được thoả thuê !

Em có ngờ đâu trong những đêm
Trăng ngà giãi bóng mặt hồ êm
Anh đi thơ thẩn như ngây dại
Hứng lấy hương nồng trong áo em

Bên khóm thuỳ dương em thướt tha
Bên này bờ liểu anh trông qua
Say mơ vướng phải mùa hương ướp
Yêu cái môi hường chẳng nói ra

Độ ấy xuân về em lớn lên
Thấy anh em đã biết làm duyên
Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng.

              HÀN MẶC TỬ
HỌA

           ÂM THẦM

Lả bước phiêu du quay gót về
Bóng chiều lan tỏa nỗi niềm quê
Lối mòn rêu phủ xanh xao sỏi
Cỏ dại quanh thềm mọc thoả thuê

Tiếng dế ngập ngừng vọng suốt đêm
Sương khuya phong kín mặt hồ êm
Sao trời lấp lánh trong hoang dại
Lòng bỗng dâng trào nỗi nhớ em

Rặng liễu sau hè nhuốm thiết tha
Chạnh lòng cơn gió lạnh đùa qua
Giật mình hạt móc nghiêng nghiêng rụng
Nhớ lắm ! … nén lòng chẳng nói ra

Có lẽ em giờ đẹp hẳn lên
Ước gì đôi lứa được nên duyên
Hạnh phúc đôi mình chẳng của riêng.

              TÚ GÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét