Trống cầm canh nghe đâu đây nặng trĩu
Trong tha ma dày đặc khí u buồn
Và vô tình, lay động những linh hồn
Bỗng, vội vàng trong bao mồ lạnh lẽo
Liên miên giăng dưới ánh mờ trăng yếu
Những bóng người vùn vụt đuổi bay ra !
Những cô hồn ! Không khí lặng như tờ
Sao thôi rụng. Lá vàng trăng biếng giãi
Giòng Linh Giang nước mờ không dám chảy
Các cô hồn lặng ngắm cõi Hư vô
Rồi đua nhau trở lại trong trăm mồ
Để kinh khủng Trần Gian niềm sộ hãi
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
ĐÊM
MƯA
Tiếng sấm dội dư âm nặng trĩu
Tia chớp loang xé toạc nỗi u buồn
Trong đêm mưa vất vưởng những linh hồn
Bao đốm lửa ma trơi hờn lạnh lẽo
Khóc nức nở dưới ánh mờ non yếu
Vùng trời khuya đom đóm đuổi bay ra !
Những hồn hoang vụt im lặng như tờ
Gió xào xạc mưa ngớt dần biếng giãi
Thời gian vẫn lạnh lùng êm xuôi chảy
Cả trần gian chìm đắm cõi Hư vô
Người dương gian ai thấu hiểu nấm mồ
Bao bí ẩn dấy lên niềm sợ hãi
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét