Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

BÓNG TỐI


Cả cảnh vật trần gian cùng mờ xoá 
Trong màn đen huyền bí. Ta bảo lòng 
"Ngày mai đây muôn loài đều tan rã 
Vũ trụ kia rồi biến ra Hư Không!" 

Nhưng ai bảo đêm trần là cõi Chết? 
Này, muôn cây chắp nối điệu than dài 
Này nghe chăng trong trời sâu mờ mịt 
Tiếng muôn trùng rên rỉ giọng bi ai? 

Trong làng xa, tiếng trẻ thơ kêu khóc 
Đàn chó già nguyền rủa bóng đêm lan 
Và mõ làng não nùng reo lốc cốc 
Tựa đầu lâu reo dưới khớp xương tàn 

Cũng như thế, nơi xa xăm trong cõi Chết 
Bao cô hồn vẫn sống tháng ngày qua 
Nước non Chàm chẳng bao giờ tiêu diệt 
Tháng ngày qua vẫn sống với đêm mờ 

Ta hãy nghe, trong mồ sâu lạnh lẽo 
Tiếng thịt người nảy nở tiếng xương rên 
Ta hãy nghe, mơ màng trong cỏ héo 
Tiếng cô hồn lặng thở khí trời đêm! 

Ta hãy nghe, trong lòng bao đỉnh Tháp 
Tiếng thở than, lời oán trách cơ trời 
Ta hãy nghe, trong gạnh Chàm rơi lác đác 
Tiếng máu Chàm ri rỉ chảy không thôi 

Lòng hỡi lòng! biết đâu là Âm giới? 
Biết nơi đâu Cõi Sống của muôn người? 
Trong U Minh hồn ta đương lạc lối 
Trông tháng ngày, yên để lệ sầu rơi!

           
CHẾ LAN VIÊN

HỌA

       TIẾNG GỌI NON SÔNG

Ai sờ soạng trong sương mù trắng xóa
Tiếng thở than rên rỉ đến não lòng
Khoảng trời rộng tưởng chừng như rệu rã
Tiếng vạc buồn hòa nhập với thu không

Ai đã chết và ai kia sẽ chết
Có thấu chăng nỗi tê tái đêm dài
Cả vạn vật chìm tối tăm mù mịt
Tiếng thở dài vũ trụ thắm bi ai

Hãy can đảm tự tin đừng bật khóc
Dẫu cho dù thịt nát với xương tan
Tiễn đưa hồn tiếng mõ khua lốc cốc
Dìu dắt đi bầu bạn có canh tàn

Suy gẫm kỹ trên cõi đời ai khỏi chết
Trăm năm hề như giấc mộng trôi qua
Duy dũng khí mãi trường tồn bất diệt
Gắng chuốc trau gìn giữ khỏi lu mờ

Chốn trần thế vốn u hoài lạnh lẽo
Hãy cười vang cho át tiếng rỉ rên
Tươi như hoa những mảnh đời khô héo
Nở rực trời, sáng giá trong đêm

Và ngạo nghễ kiêu hùng bao ngọn tháp
Gội nắng mưa sương gió dưới vòm trời
Vài chiếc lá lạnh lùng rơi lác đác
Trống cầm canh giục giã mãi không thôi

Rồi mai đây hành quân qua biên giới
Chết làm ma, sống xứng đáng con người
Không nhụt chí phải lầm đường lạc lối
Và mỉm cười khi máu đổ đầu rơi

                  TÚ GÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét