Tặng Đoàn Phú Tứ
Bữa trước
giêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? -
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?"
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? -
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
XUÂN DIỆU
HỌA
MUỘN MÀNG
Ai điểm tô
môi thắm má đào,
Yêu kiều duyên dáng đẹp làm sao
Để anh lịm chết trong say đắm
Canh cánh bên lòng nỗi khát khao.
Hương trời sắc nước, tựa như tiên,
Trong trắng ngây thơ chẳng lụy phiền,
Ánh mắt đa tình khơi dậy sóng
Nụ cười tươi tắn mặn mà duyên
Khóm cúc trước thềm tỏa ngát hương
Gót sen vương vấn trở niềm thương,
Em quỳ hôn nhẹ màu hoa dại
Chênh chếch bên đồi thắm vạt sương
Anh mãi trách mình chẳng biết yêu
Yêu kiều duyên dáng đẹp làm sao
Để anh lịm chết trong say đắm
Canh cánh bên lòng nỗi khát khao.
Hương trời sắc nước, tựa như tiên,
Trong trắng ngây thơ chẳng lụy phiền,
Ánh mắt đa tình khơi dậy sóng
Nụ cười tươi tắn mặn mà duyên
Khóm cúc trước thềm tỏa ngát hương
Gót sen vương vấn trở niềm thương,
Em quỳ hôn nhẹ màu hoa dại
Chênh chếch bên đồi thắm vạt sương
Anh mãi trách mình chẳng biết yêu
Buồn
vương năm tháng đọng hương chiều
Phương trời vô định mờ sương khói
Cảnh vắng canh tàn gió hắt hiu...
Giọt lệ trong, tinh khiết nước dừa
Giận hờn anh khéo chuốc say sưa,
Thả hồn đeo đuổi niềm vô vọng
Thờ thẫn quanh năm biết mấy vừa.
Rồi đến một ngày cất bước đi.
Theo chồng em chẳng nói năng chi !
Mặc cho người ấy lòng tan nát
Giờ mới biết yêu …. Có nghĩa gì.
Phương trời vô định mờ sương khói
Cảnh vắng canh tàn gió hắt hiu...
Giọt lệ trong, tinh khiết nước dừa
Giận hờn anh khéo chuốc say sưa,
Thả hồn đeo đuổi niềm vô vọng
Thờ thẫn quanh năm biết mấy vừa.
Rồi đến một ngày cất bước đi.
Theo chồng em chẳng nói năng chi !
Mặc cho người ấy lòng tan nát
Giờ mới biết yêu …. Có nghĩa gì.
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét