Thuở xưa …
Giang sơn rừng núi bạt ngàn
Thanh bình êm ả thiên đàng là đây
Giờ này ! …
Tìm đâu ra một bóng cây
Đôi tiếng chim hót dựng xây cơ đồ
Ô hô ! …
Ai đã tàn phá thiên nhiên
Để mảnh trời riêng sụp đổ
Khiến muôn loài cực khổ
Cuộc sống chuốc đảo điên
Thắm ưu phiền !
Ta đứng trên triền đá
Lòng mãi nhớ đến ngày xưa
Cả một thời vàng son rực rỡ
Sao thân thiết diết da
Rừng hoang nhuốm ánh trăng ngà
Sương ngàn óng ả thướt tha bóng hình
Đêm khuya lặng lẽ trở mình
Nai vàng ngơ ngác đượm tình nước non
Buồn nào hơn !
Ta muốn
thét gầm lên
Cho trời long đất lở
Trần gian trăn trở
Cho loài người khiếp sợ
Mối hận này muôn thuở không nguôi
Hỡi ! …
Hoàng thiên cao ngất
Địa phủ thâm sâu
Người đang ở nơi đâu ?
Sao không ra tay cứu giúp
Rừng hoang … cứ thu hẹp dần
Với bao hy vọng muôn phần mỏng manh ?
Ta ! …
Sức đã tàn
Hơi đã kiệt !
Hết ! ...
Dũng khí còn đâu nữa !…
Để ta thét gào ! ....
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét