Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

MIỆNG KỂ TAI NGHE



Có một nơi thật lạ
Miệng kể cho tai nghe
Xe chạy trên biển cả
Đường phố ngập thuyền ghe !

Nơi đó khác đời ghê
Lúc mưa thì thiếu nước
Khi nắng lũ tràn đê
Người đi chân bước ngược

Như nấm mọc sau mưa
Trường học đầy khắp phố
Bệnh viện càng nở rộ !
Quán “ nhậu ‘’ tìm lưa thưa

Một nơi thật là ngộ !

Chủ loay hoay làm việc
Đầy tớ nhậu no say
Dân họp bàn yến tiệc …
Vua quan xuống ruộng cày !

Có những điều chưa thấy
Ở trên thế gian này
Thì bảo là nghịch lý
Xem là chuyện gió mây !

Ai mà nói chuyện thật
Người nghe cho là đùa ! …
Một lũ lời trây trất,
Lại lắm kẻ a dua … !

Chân nhảy cẫng nô đùa
Cơn gió qua quật mạnh
Ta trở người chảnh hoảnh
Trời vẫn … nghịch … nắng – mưa

ĐỒ BÌ

              HỌA

               NÓI CHUYỆN VỚI ĐẦU GỐI

Trời chợt truyền phép lạ
Đất buồn ngơ ngác nghe
Lặng im con sóng cả
Cá lủi dưới lườn  ghe

Sự thể nghĩ mà ghê !
Đỏ au màu của nước
Bạc vàng dát kín đê
Dòng máu quay chảy ngược

Trời nắng suốt không mưa !
San hô lan khắp phố
Đá khoe hoa nở rộ
Kiến, mối chỉ lưa thưa

Ối ! … lá la … thật ngộ ! …

Chủ nhà thôi lắm việc !
Đầy tớ tha hồ say
Suốt tháng quanh năm tiệc …
Đất đai khỏi cấy cày !

Trước mắt mình trông thấy
Sự việc xảy ra này
Ai cũng la : - vô lý ! …
Mãi nói chuyện trên mây !                          

- “  Đầu gối nghe ta hỏi
Chứ chẳng phải chuyện đùa ?…”
…  !!!  …!!!
- “ Sao  trơ trơ… trất trất ?
Hay … cũng chỉ a dua !…”

Thiên hạ tưởng bông đùa
Thói đời vươn thế mạnh
Lòng ta vừa chảnh hoảnh
Mặc ! … tình người nắng – mưa ! …

                      TÚ GÂN 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét