Khấp khểnh đường mây bước lại dừng,
Là duyên là nợ phải hay chăng.
Vịn hoa khéo kẻo lay cành gấm,
Vục nước xem mà động bóng giăng.
Lòng nọ chớ rằng mây nhạt nhạt
Lời kia này đã núi giăng giăng.
Với nhau tình nghĩa sao là trọn,
Chớ thói lưng vơi cõ nước Đằng.
Là duyên là nợ phải hay chăng.
Vịn hoa khéo kẻo lay cành gấm,
Vục nước xem mà động bóng giăng.
Lòng nọ chớ rằng mây nhạt nhạt
Lời kia này đã núi giăng giăng.
Với nhau tình nghĩa sao là trọn,
Chớ thói lưng vơi cõ nước Đằng.
HỒ XUÂN HƯƠNG
HỌA
TẠM BIỆT
Nửa muốn ra đi nửa lại dừng,
Nỗi niềm se sắt thấu hay chăng.
Mái chèo khua sóng tan canh vắng
Nỗi niềm se sắt thấu hay chăng.
Mái chèo khua sóng tan canh vắng
Con nước chảy ròng lạnh giấc trăng.
Mộng cũ người đâu xua nắng nhạt
Tình xưa ai dễ kéo mây giăng.
Phương trời xa thẳm chim đưa lối
Mộng cũ người đâu xua nắng nhạt
Tình xưa ai dễ kéo mây giăng.
Phương trời xa thẳm chim đưa lối
Bỗng xót xa thương
phận cát đằng
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét