Lụa trời ai dệt với ai căng
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn
Và ai gánh máu đi trên tuyết
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn,
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Vơi buồn phơn phớt, vắng trơ vơ
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập
Điểm báo thu vàng gầy xác xơ
Thu héo nấc thành những tiếng khô
Một vì sao lạc mọc phương mô ?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ
HÀN MẶC TỬ
HỌA
TÌNH
THU
Tâm tình gió trải giá sương căng
Đêm nhớ Hằng nga chốn Quảng Hàn
Vũ khúc Nghê thường duyên dáng quá
Mơ màng mây gấm dạ mang mang
Chợt sóng hồ thu ươm ngấn lệ,
Chạnh niềm vô vọng thắm cô đơn,
Má hồng phai nhạt, phai sương khói
Trăn trở sầu đong mộng chập chờn
Tinh tú bao quanh nỗi hững hờ
Sợ lòng vũ trụ nhuốm bơ vơ
Sợ cung Hàn đắm trong băng giá
Sợ sắc hao gầy ý xác xơ
Nhìn xuống trần gian úa héo khô
Tìm nguồn thi hứng ở nơi mô ?
Người thơ thổn thức tim tan tác
Chôn chặt tình thơ xuống đáy mồ
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét