Trống cầm canh nghe đâu đây nặng trĩu
Trong tha ma dày đặc khí u buồn
Và vô tình lay động những linh hồn
Bỗng, vội vàng trong bao mồ lạnh lẽo
Liên miên giăng dưới anh mờ trăng yếu
Những bóng người vùn vụt đuổi bay ra !
Những cô hồn ! Không khí lặng như tờ
Sao thôi rụng Lá vàng trăng biếng giải
Sao thôi rụng Lá vàng trăng biếng giải
Giòng Linh Giang nước mờ không dám chảy
Các cô hồn lặng ngắm cõi hư Hư vô
Rồi đưa nhau trở lại trong ấm mồ
Để kinh khủng Trần Gian niềm sợ hãi
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
TIẾNG TRỐNG
Trời u trệ mây se lòng nặng trĩu
Đêm hoang mang thanh tịnh nhuốm u buồn
Tiếng trống lan … ngơ ngác những oan hồn
Bỗng rũ xuống ôm niềm riêng lạnh lẽo
Nhịp trống giục dạt ánh trăng non yếu
Vạn nấm mồ oan khuất vụt tuôn ra !
Cả không gian lo lắng lặng như tờ
Thành quách cũ, tháp ngà xưa khó giải
Tiếng trống đổ tựa dòng sông êm chảy
Những oan hồn như lạc cõi Hư vô
Ngọn cỏ xanh run rẩy ngã bên mồ
Bỗng tiếng trống giật mình gieo sợ hãi
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét