Trời xuân vắng. Cỏ cây rên xào xạc
Bóng đêm luôn hoảng hốt mãi không thôi
Gió xuân lạnh, ngàn sâu thôi ca hát
Trăng xuân sầu, sao héo, cũng thôi cười
Trên đồi lạnh, tháp Chàm sao ủ rũ
Hay hận xưa muôn thuở vẫn chưa nguôi?
Hay lãnh đạm, Hời không về tháp cũ
Hay xuân sang. Chiêm nữ chẳng vui cười?
Bên tháp vắng, còn người thi sĩ hỡi
Sao không lên tiếng hát đi, người ơi?
Mà buồn bã, âu sầu trong đêm tối
Người vẫn nằm há miệng đớp sao rơi?
Bóng đêm luôn hoảng hốt mãi không thôi
Gió xuân lạnh, ngàn sâu thôi ca hát
Trăng xuân sầu, sao héo, cũng thôi cười
Trên đồi lạnh, tháp Chàm sao ủ rũ
Hay hận xưa muôn thuở vẫn chưa nguôi?
Hay lãnh đạm, Hời không về tháp cũ
Hay xuân sang. Chiêm nữ chẳng vui cười?
Bên tháp vắng, còn người thi sĩ hỡi
Sao không lên tiếng hát đi, người ơi?
Mà buồn bã, âu sầu trong đêm tối
Người vẫn nằm há miệng đớp sao rơi?
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
XUÂN SẦU
Trong sâu lắng lá khô khua xào xạc
Đóm giật mình hốt hoảng chớp không thôi
Dưới lớp lá dế mèn ngưng khúc hát
Gió xuân hôn khúc khích tiếng ai cười
Đêm giá buốt hỏi lòng ai ủ rũ
Xót xa hồn muôn năm cũ chưa nguôi
Đầu cúi thấp nặng lòng bao tháp cũ
Chiêm nương đâu không chuốt lấy tiếng cười
Khí thiêng dậy … này anh linh xưa hỡi
Hãy dấu đi bao phiền muộn người ơi
Đừng để mộng chìm sâu trong bóng tối
Giữ tâm tình đón xuân đến khéo rơi !
Đừng để mộng chìm sâu trong bóng tối
Giữ tâm tình đón xuân đến khéo rơi !
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét