Em bé nhay vú mẹ
Vào miệng khóc oe oe
Đến
lúc dòng sữa khẽ
Nhẹ êm
ái vỗ về
Đáng
yêu khi vừa biết
Ăn dặm
đã thét lên
Kéo
giữ tay mẹ riết
Bữa ăn
thường không yên
Lẽ tự
nhiên cố hữu
Vốn
bản năng sinh tồn
Ngay
những loài cầm thú
Côn
trùng đều y khuông
Lúc
lón khôn đến tuổi
Ngày
hai buổi đến trường
Thòi
gian luôn an ủi
Ấp ủ
nhiều yêu thương
Học
hỏi những điều hay
Thấm
nhuần bao lẽ phải
Trưởng
thành trong tương lai
Chứa
chan niềm ưu ái
Nhưng
hôm nay khác hẳn
Thuở ở
lỗ ăn lông
Biết
bao ngưới mang sẵn
Bản
chất khó cảm thông
Đổi
thay không phải dễ
Chỉ
trách để mà thương
Nhân
cách quá tầm thường
Trọng
miếng ăn đáo để
Hễ
nhập vào lễ tiệc
Quên
mất người dưới trên
Miếng
ngon hết thì tiếc
Gắp
mãi lòng chưa yên
Tham
ăn duyên trời phú
Cũng
cái thú vô duyên
Miếng
ăn là miếng nhục
Không
ham thật lắm phiền
Ai
sống trên trăm tuổi
Ngắn
ngủi qúa cuộc đời
Không
hưởng thụ mới tủi
Dù
sướng khổ đầy vơi
Chết đi
còn mãn nguyện
Sao
quên mất điếu này
Nghìn
thu trơ bia miệng
Tiếng
đời mãi mỉa mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét