Hãy ngồi suy gẫm lại mà coi
Tự
thuở sinh ra ở cõi đời
Một
mảnh hình hài thân cát bụi
Trần
truồng như nhộng khóc mềm môi
Ai
cũng như ai,có khác đâu
Mãi
sau khôn lớn lại quên nhau
Chúng
như khỉ đột trong rừng thằm
Nhảy
nhót,kêu gào…. nghĩ phát đau !
Nghèo
rớt mồng tơi chẳng thấy nào
Giàu
lên đôi chút đã làm cao
Cậy
tiền khoe của xem thiên hạ
Bằng
nửa con ngươi …. Sống vậy sao ?
Học
thói làm sang ngạo quá tay
Mặt
sung mày sỉa tưởng mình hay
Nói
năng như thể chưa ai có
Cung
cách ra trò đẹp đẽ thay !
Ỷ
chức,cậy quyền ấy mới ghê
Miệng
hô,miệng móm,miệng rô,trê
Xuất
ngôn phát ý phun ra lửa
Ai
nấy kinh hoàng chẳng dám chê
Áp
bức người thôi …. Sướng đến mê
Khớp
khuôn vừa phép đủ trăm bề
Băm,
vằm, bóp, nặn cho ra bã
Rã
xác, rơi hồn mới hả hê
Chẳng
chức chẳng quyền cũng chẳng sang
Cậy
thân cậy thế thói nghinh ngang
Phá
làng dậy xóm trêu thiên hạ
Một
lũ hung tàn thích dọc ngang
Hết
quyền hết thế hết giàu sang
Hết
cậy hết khoe … quá bẽ bàng !
Chả
lẽ uốn mình cam gập gối
Cúi
đầu bưng bợ nữa sao đang !
Trau
dồi bản chất hẳn khó yêu
Hống
hách bao nhiêu nịnh bấy nhiêu
Hễ
được thì dơi không lại chuột
Một
loài chẳng quỷ cũng là yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét