Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

VÔ ƠN BẠC NGHĨA


Sói bị cây đè suýt mạng vong
May nhờ thỏ đến cứu vừa xong
Vội vàng ăn thịt ân nhân mất
Truyện cổ ngày xưa thật não lòng
Mà ngày nay có khác gì xưa
Bội nghĩa vong ân cũng chẳng vừa
Lắm cảnh thương tâm nhiều oán hận
Dòng đời vẩn đục ngậm ngùi đưa
Làm ơn đừng nhớ cũng đừng trông
Để kẻ hàm ân khỏi tủi lòng
Ấm áp tình đời tươi nghĩa cử
Mặn mà đức độ những hằng mong
Theo lẽ công bằng kẻ thọ ân
Ơn đền oán trả xử cho cân
Vì đâu trong cõi nhân gian ấy
Đau khổ hờn oan chất ngập trần
Dạ sói lòng lang không đổi thay
Vô tình thiên hạ chẳng hề hay
Trời dung chi lũ tâm nham hiểm
Lợi dụng thi ân để xéo giày
Cướp đoạt manh tâm vạn kế bày
Con mồi không thoát khỏi tầm tay
Biến ân ra oán yêu thành hận
Hiểm họa triền miên vẫn trải dày
Nghĩa mẹ ơn cha mãi mỏi mòn
Công thầy dạy dỗ thuở còn non
Ơn người cứu giúp khi nguy biến
Biết sánh đâu bằng …. Khéo ví von !
Chúng cố quên đi hết ngọn ngành
Mặc đời nguyền rủa trọng hay khinh
Sống trong tủi nhục nhưng vui sướng
Khá trách sinh chi lũ bội tình
Xua chúng lên rừng lên núi cao
Hổ beo tri kỷ thắm tình sâu
Mặc cho bội nghĩa vong ân nhỉ !
Hổ sẽ nhai xương cấu nát đầu
Xua chúng ra ngoài tận biển Đông                                                 
Sống cùng cá mập sướng hơn không
Thi ân trục lợi kình ngư nhỉ ?
Cá đớp tan thây tuyệt giống dòng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét