Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

VÌ SAO


                                                Tặng Đoàn Phú Tứ 

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào, 
Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?" 
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp 
Một thoáng cười yêu thoả khát khao. 

- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên, 
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền, 
Không thể vô tình qua trước cửa, 
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên ? -

Ai đem phân chất một mùi hương 
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo giòng xảm xúc 
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương 

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! 
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, 
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa 
Dầm chân trong nước, đứng say sưa, 
Để tôi là kẻ qua sa mạc 
Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa. 

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi. 
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi! 
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá 
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

          XUÂN DIỆU

HỌA

          MUỘN MÀNG

Ai điểm tô môi thắm má đào, 
Yêu kiều duyên dáng đẹp làm sao 
Để anh lịm chết trong say đắm
Canh cánh bên lòng nỗi khát khao. 
Hương trời sắc nước, tựa như tiên, 
Trong trắng ngây thơ chẳng lụy phiền, 
Ánh mắt đa tình khơi dậy sóng 
Nụ cười tươi tắn mặn mà duyên

Khóm cúc trước thềm tỏa ngát hương 
Gót sen vương vấn trở niềm thương,
Em quỳ hôn nhẹ màu hoa dại 
Chênh chếch bên đồi thắm vạt sương 

Anh mãi trách mình chẳng biết yêu
Buồn vương năm tháng đọng hương chiều
Phương trời vô định mờ sương khói 
Cảnh vắng canh tàn gió hắt hiu...

Giọt lệ trong, tinh khiết nước dừa 
Giận hờn anh khéo chuốc say sưa, 
Thả hồn đeo đuổi niềm vô vọng 
Thờ thẫn quanh năm biết mấy vừa. 

Rồi đến một ngày cất bước đi. 
Theo chồng em chẳng nói năng chi !
Mặc cho người ấy lòng tan nát 
Giờ mới biết yêu …. Có nghĩa gì.

          TÚ GÂN



Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

TIẾNG ĐỊCH HOÀNG HÔN



Đồi cao buông tiếng địch
Bóng tháp ngập hoàng hôn
Ông lão dừng tay sách
Hiu hiu buồn cuối thôn

       QUÁCH TẤN

HỌA

TIẾNG ĐỊCH HOÀNG HÔN

Hương chiều nương tiếng địch
Xao xuyến bóng hoàng hôn
Thiếu nữ hồn ngây ngất
Trải lòng mãi cuối thôn

           TÚ GÂN


Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

BIẾT ANH


Em nhớ lần đầu em biết anh 
Nhờ vần thơ mới dệt thêu tình 
Lòng em rung động từ hôm ấy 
Trong những đêm trăng tưởng bóng hình 

Còn anh, em đã gặp anh đâu? 
Chỉ cảm vần thơ có những câu 
Âu yếm, say sưa, đầy mộng đẹp 
Xui lòng tơ tưởng suốt đêm thâu 

Rồi buổi chiều kia em tới thăm 
Thăm người thi sĩ chốn xa xăm 
Mà vần thơ mới làm rung động 
Xa gọi hồn em mau tới gần 

Kịp nghĩ miệng đời hay mỉa mai 
Tảng lờ ngừng bước và im hơi 
Mộng hồn em gửi theo chiều gió 
Để được gần anh ngỏ ít lời 

Rồi liền hôm ấy em xa anh 
Với nỗi nhớ nhung, với hận tình 
Với cuốn thơ văn anh gửi tặng 
Với lòng tưởng tượng ảnh hình anh.

          HÀN MẶC TỬ

HỌA

                  NHỚ ANH

Dưới mái trường xưa em biết anh
Tháng năm thơ ấu chứa chan tình
Hồn nhiên trong trắng ngây thơ quá
Còn lại trong tim chỉ bóng hình

Ai có ngờ đâu đến biết đâu
Gặp nhau chưa nói hết đôi câu
Còi tàu thét giục xe lăn bánh
Tiếc nuối bên đời vây tóm thâu

Bạn cũ năm nào ghé lại thăm
Nhắc về dĩ vãng thuở xa xăm
Nhớ anh da diết lòng ngơ ngẩn
Hy vọng mong manh bỗng đến gần

Sao mãi ngập ngừng …. Đến sáng mai
Dò tin anh …. Vẫn biệt tăm hơi
Đợi trông mòn mỏi ngùi sương gió
Muốn nhắc tên anh những nghẹn lời

Em vẫn một lòng thương nhớ anh
Dẫu chưa hò hẹn vẫn thâm tình
Ước ao chung bóng tròn đôi lứa
Anh ở phương nào ! …. Em nhớ anh !!!…

                    TÚ GÂN


Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

BÓNG TỐI


Cả cảnh vật trần gian cùng mờ xoá 
Trong màn đen huyền bí. Ta bảo lòng 
"Ngày mai đây muôn loài đều tan rã 
Vũ trụ kia rồi biến ra Hư Không!" 

Nhưng ai bảo đêm trần là cõi Chết? 
Này, muôn cây chắp nối điệu than dài 
Này nghe chăng trong trời sâu mờ mịt 
Tiếng muôn trùng rên rỉ giọng bi ai? 

Trong làng xa, tiếng trẻ thơ kêu khóc 
Đàn chó già nguyền rủa bóng đêm lan 
Và mõ làng não nùng reo lốc cốc 
Tựa đầu lâu reo dưới khớp xương tàn 

Cũng như thế, nơi xa xăm trong cõi Chết 
Bao cô hồn vẫn sống tháng ngày qua 
Nước non Chàm chẳng bao giờ tiêu diệt 
Tháng ngày qua vẫn sống với đêm mờ 

Ta hãy nghe, trong mồ sâu lạnh lẽo 
Tiếng thịt người nảy nở tiếng xương rên 
Ta hãy nghe, mơ màng trong cỏ héo 
Tiếng cô hồn lặng thở khí trời đêm! 

Ta hãy nghe, trong lòng bao đỉnh Tháp 
Tiếng thở than, lời oán trách cơ trời 
Ta hãy nghe, trong gạnh Chàm rơi lác đác 
Tiếng máu Chàm ri rỉ chảy không thôi 

Lòng hỡi lòng! biết đâu là Âm giới? 
Biết nơi đâu Cõi Sống của muôn người? 
Trong U Minh hồn ta đương lạc lối 
Trông tháng ngày, yên để lệ sầu rơi!

           
CHẾ LAN VIÊN

HỌA

       TIẾNG GỌI NON SÔNG

Ai sờ soạng trong sương mù trắng xóa
Tiếng thở than rên rỉ đến não lòng
Khoảng trời rộng tưởng chừng như rệu rã
Tiếng vạc buồn hòa nhập với thu không

Ai đã chết và ai kia sẽ chết
Có thấu chăng nỗi tê tái đêm dài
Cả vạn vật chìm tối tăm mù mịt
Tiếng thở dài vũ trụ thắm bi ai

Hãy can đảm tự tin đừng bật khóc
Dẫu cho dù thịt nát với xương tan
Tiễn đưa hồn tiếng mõ khua lốc cốc
Dìu dắt đi bầu bạn có canh tàn

Suy gẫm kỹ trên cõi đời ai khỏi chết
Trăm năm hề như giấc mộng trôi qua
Duy dũng khí mãi trường tồn bất diệt
Gắng chuốc trau gìn giữ khỏi lu mờ

Chốn trần thế vốn u hoài lạnh lẽo
Hãy cười vang cho át tiếng rỉ rên
Tươi như hoa những mảnh đời khô héo
Nở rực trời, sáng giá trong đêm

Và ngạo nghễ kiêu hùng bao ngọn tháp
Gội nắng mưa sương gió dưới vòm trời
Vài chiếc lá lạnh lùng rơi lác đác
Trống cầm canh giục giã mãi không thôi

Rồi mai đây hành quân qua biên giới
Chết làm ma, sống xứng đáng con người
Không nhụt chí phải lầm đường lạc lối
Và mỉm cười khi máu đổ đầu rơi

                  TÚ GÂN


Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

CHIỀU


Chiều nghe chuông chở rét qua sông 
Chiều mong lời vui ở cánh đồng 
Tre nhại thi nhân trong xóm lạnh 
Chợ tàn tiễn khách với lều không 

Ai nhại dùm ta tiếng võng đưa 
Của bao người mẹ tự bao giờ 
Những chiều năm xửa năm xưa ấy 
Trong lúc ngoài trời “lén đổ mưa” 

Nắng chiều nay bặt tiếng xuân tiêu 
Thôi hát cùng em điệu hát chiều 
Thôi tiễn cùng em người lữ khách 
Bạn về đợi bạn chốn đìu hiu 

Hoa chiều đã nhạt cả mùi hương 
Nhạt cả lời chim ở vệ đường 
Em nhớ anh ơi, mười tám tuổi 
Những người mười tám phải lang thang
                YẾN LAN
HỌA

                BIỀN BIỆT

Con đò rẽ sóng tiến sang sông
Vạt nắng nghiêng nghiêng phủ cánh đồng
Sương gió bồn chồn se ý lạnh
Chim ngàn về tổ lượn trên không

Thắm đượm tình quê buổi tiễn đưa
Người đi đi mãi đến bao giờ
Bến xưa mòn mỏi con đò ấy
Triều sóng vẫn dầu dãi nắng mưa

Tĩnh mịch không gian vọng tiếng tiêu
Gió gom nhung nhớ đọng hương chiều
Qua đò chẳng biết bao nhiêu khách
Vắng bóng người xưa … cảnh quạnh hiu

Hoa cúc bên đình nhạt sắc hương
Lá xoan tơi tả rụng ven đường
Đông về xuân đến … bao nhiêu tuổi ?
Biền biệt người đi … nắng mới thay !

                       TÚ GÂN



Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

TIẾNG THÉT NƠI HOANG DÃ


Thuở xưa …
Giang sơn rừng núi bạt ngàn
Thanh bình êm ả thiên đàng là đây
Giờ này ! …
Tìm đâu ra một bóng cây
Đôi tiếng chim hót dựng xây cơ đồ
Ô hô ! …
Ai đã tàn phá thiên nhiên
Để mảnh trời riêng sụp đổ
Khiến muôn loài cực khổ
Cuộc sống chuốc đảo điên
Thắm ưu phiền !
Ta đứng trên triền đá
Lòng mãi nhớ đến ngày xưa
Cả một thời vàng son rực rỡ
Sao thân thiết diết da
Rừng hoang nhuốm ánh trăng ngà
Sương ngàn óng ả thướt tha bóng hình
Đêm khuya lặng lẽ trở mình
Nai vàng ngơ ngác đượm tình nước non
Buồn nào hơn !
Ta muốn  thét gầm lên
Cho trời long đất lở
Trần gian trăn trở
Cho loài người khiếp sợ
Mối hận này muôn thuở không nguôi
Hỡi ! …
Hoàng thiên cao ngất
Địa phủ thâm sâu
Người đang ở nơi đâu ?
Sao không ra tay cứu giúp
Rừng hoang … cứ thu hẹp dần
Với bao hy vọng muôn phần mỏng manh ?
Ta ! …
Sức đã tàn
Hơi đã kiệt !
Hết ! ...
Dũng khí còn đâu nữa !…
Để ta thét gào ! ....


               TÚ GÂN  

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

BẼ BÀNG


Rợp bóng tinh kỳ lửa khói lan
Đạn, tên xé gió hận miên man
Quân reo dậy đất, trời rung chuyển
Trống thúc long thành, lũy nát tan
Giặc Bắc kinh hoàng phơi tủi nhục
Trời Nam phấn khích rạng vinh quang
Cầu phao sông Nhị lưu muôn thuở
Vỡ mộng xâm lăng thắm bẽ bàng

               TÚ GÂN 


Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

ĐÌU HIU


Hồng hạnh đêm qua nở mỹ miều
Tình riêng mây nước những đìu hiu
Đêm nay lòng muốn vui theo cảnh
Sương lá rừng phong gió rụng nhiều

                QUÁCH TẤN

               BĂN KHOĂN

Đêm quạnh trăng khuya nhuốm mỹ miều
Buồn vương cơn gió lụy hiu hiu
Trường giang sóng quyện tươi thêm cảnh
Chiếc bách băn khoăn trở mộng nhiều

               TÚ GÂN 


Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

MỘT BUỔI TRƯA MÙA THU


Gió tự đâu về ? thổi đến mô ?
Mấy cành sao rụng bóng hoa nô
Đây vài giọt nhẹ rơi mưa lá
Đó một màu im trải nắng hồ
Tóc vướng hơi hương vườn thuý liễu
Lòng nương tiếng địch bến vi lô
Trưa Bồng Lai khẽ rung rinh biếc
Nghiêng cả hồn thu xuống lững lờ...

           QUÁCH TẤN

HỌA

                 HỒN THU

Trời cao biển rộng biết về mô ?
Ngọn sóng cơ hồ quyện nức nô
Chí cả chưa vơi hồn lữ thứ
Lòng son mãi vướng mộng sông hồ
Nhẹ tênh ráng ướm niềm thiên cổ
Bạc phếch sương vờn ý vĩ lô
Dấu vết thời gian hằn thiết thạch
Phong trần muôn kiếp lắm ai lờ !!! ...

                TÚ GÂN

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

ĐA TÌNH



Nghìn buổi sáng, bình minh se chỉ thắm
Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi
Thuở xưa kia là con của mặt trời
Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng 

Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống
Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan ;
Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,
Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội

Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi
Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa dòng đời ;
Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi ,
Không xương xóc, chỉ huyền hồ vóc dáng

Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;
Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;
Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!
Mà với nhau thì ôm ấp cùng nhau.
Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,
Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,
Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ
Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,
Và trong gió phất phơ đi có bạn...

Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;
Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.

                XUÂN DIỆU

HỌA

                 TÌNH YÊU

Chân trời thẳm bừng lên bao sức sống
Hồn cỏ hoa tô điểm nét xinh tươi
Áng mây vương ngớ ngẩn giữa lưng trời
Mùa xuân đến tứ gom muôn ý đọng

Tình yêu lại mạch nguồn dâng sức sống
Dẫu khổ đau dang dở vẫn bền gan
Phận bèo mây lắm lúc hợp rồi tan
Lòng kiên định có bao giờ lạnh nguội

Yêu say đắm chẳng ngờ quên mất tuổi
Dắt dìu nhau đến đoạn cuối cuộc đời
Khi nhịp tim đã hết đập nữa rồi
Và trần thế duy chỉ lưu bóng dáng

Dẫu mê muội nhưng lòng son chắp sáng
Dù ngây thơ nhưng tình ý thâm sâu
Đã biết yêu phải chấp nhận thương đau
Không chùng bước khiến tình yêu rữa mục

Biết bao kẻ sống cuộc đời cô độc
Sao không đem chỉ thắm buộc ràng nhau
Phận hẩm hiu bất hạnh bỡi vì đâu ?
Buồn vô hạn … bất công trong cuộc sống

Gắng giữ lửa tình yêu luôn hâm nóng
Hãy thương yêu chắp ý dệt vần thơ
Cho đêm đông sáng sủa chẳng mịt mờ
Trăm năm vẫn chung lòng không lẻ bạn

Mặc thời gian cày nhăn nhúm làn da
Mặc nhân loài bỗng chốc hóa ra ma

                      TÚ GÂN




Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

TA


Sao ở đâu mọc lên trong đáy giếng
Lạnh như hồn yêu tối vạn yêu ma ?
Hồn của ai trú ẩn ở đầu ta ?
Ý của ai trào lên trong khối óc
Để bay đi trong tiếng cười, điệu khóc ?
Biết làm sao giữ mãi được Ta đây
Thịt cứ chiều theo thú dục chua cay!
Máu cứ nhảy theo nhịp cuồng kẻ khác!
Mắt theo rõi tinh hoa bao màu sắc!
Đau đớn thay cho đến cả linh hồn
Cứ bay tìm Chán Nản với U Buồn
Để đỉnh sọ trơ vơ tràn ý thịt!
Mà phải đâu đã đến ngày tiêu diệt!
Ai bảo dùm: Ta có có Ta không?

            CHẾ LAN VIÊN

HỌA

            CHIÊM NƯƠNG

Trăng khuya rụng ánh vàng chao đáy giếng
Gió lạnh đùa rờn rợn khí yêu ma
Trên không trung nghe gọi mãi hồn ta
Tiếng ai đó thét gào thôi buốt óc
Chẳng đáp lại … ai kia vùng bật khóc
Đêm lạnh lùng, tiếng cuốc giục đâu đây
Ta chợt nghe sao khóe mắt cay cay
Ôi cảnh vật đổi thay dường có khác
Đấy điện ngọc cung son đua khe sắc
Đây tháp xưa kiêu hãnh thắm linh hồn
Những câu hò, vũ khúc trĩu u buồn
Như thoang thoảng mùi hương thơm da thịt
Ô ! đẹp quá nước non Chiêm bất diệt
Có phải nàng Chiêm nữ, phải nàng không ?

                   TÚ GÂN

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

HOÀI CẢM


            HOÀI CẢM

Từ Huế kéo vào Nam tiến ra
Hợp quân giặc Pháp xéo quê nhà
Nuốt hờn Nhạn Tháp ôm trời thắm
Nung chí Hầm hô dạt nắng tà
Tâm huyết lỡ làng duyên thủy bối
Can trường canh cánh nợ can qua
Một mai đất nước nhuần tươi thắm
Khí tiết người xưa chín mặn mà

                   TÚ GÂN  

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

ĐỜI PHIÊU LÃNG


y trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh lưu lạc tự bao giờ
Đi đi … đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường cái ước mơ
Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý vị như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay
Trên đời gió bụi, anh lang thang
Bụng đói như cào lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang
Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành

           HÀN MẶC TỬ

HỌA

        ĐỜI PHIÊU LÃNG

Hoa chếch bên đời ý vẩn vơ
Đường chia đôi ngả tự bao giờ
Tương lai mù mịt chừng vô định
Mộng tưởng ê chề, chỉ ước mơ
Ngắn ngủi cuộc đời ai có hay
Và ai hạnh phúc bấy nhiêu ngày ?
Khổ đau bao tháng ?  Sao mai mỉa
Dâu bể vần xoay mãi đổi thay
Đường đời nặng dấn bước lang thang
Sương gió phũ phàng lạnh buốt răng
Gắn bó còn chưa vơi nhịp bước
Xuân về, thu đến, gió đông sang
Chân trời thấp thoáng túp lều tranh
Có ấm lòng chăng khách bộ hành
Có luyến lưu gì chùng cất bước
Tâm tư chưa toại chí không thành !

                   TÚ GÂN

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

MAI XUÂN THƯỞNG



                                              Chiều thu Phú Lạc gom vương vấn
                                             
 Hương nước Côn Giang chắp ngỡ ngàng
                                              Thắm nghĩa Cần Vương non nước dậy
                                              Lưu tình Tổ quốc oán cừu chan
                                              Đồng Hươu máu nhuộm hờn vong quốc
                                              Thú Thiện xương phơi hận chiến trường
                                              Bàu Sấu xót xa sầu vạn thưở
                                              Pháp trường khí tiết vọng âm vang


                                                                  TÚ GÂN

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

BẾN LÒNG


Đừng bảo hoa cười với gió đông !
Ấy là hoa nhạo khách sang sông
Đường xa đò vắng lau xơ xác
Trong gió đưa sương giải lạnh lùng

Em mơ tiếng khách bên sông gọi
Một khách qua ngang lỡ chuyến đò,
Trong lúc lòng em khô héo đợi
Âm thầm nao chảy nước nguồn thơ

                YẾN LAN

HỌA

                BẾN VẮNG

Ảm đạm bên đồi nhuộm sắc đông !
Chuyến đò đưa tiễn khách sang sông
Chim ngàn về tổ buông xao xác
Sương phủ không gian thắm lạnh lùng

Bến vắng đìu hiu chìm tiếng gọi
Ngẩn ngơ nay vắng bóng con đò,
Người xưa có biết ai mong đợi
Một phút trông chờ nhạt tứ thơ

                  TÚ GÂN