Mây trắng ngang trời bay
vẩn vơ
Đời
anh lưu lạc tự bao giờ
Đi
đi … đi mãi nơi vô định
Tìm
cái phi thường cái ước mơ
Ở
chốn xa xôi em có hay
Nắng
mưa đã trải biết bao ngày
Nụ
cười ý vị như mai mỉa
Mỉa
cái nhân tình lúc đổi thay
Trên đời gió bụi, anh
lang thang
Bụng đói như cào lạnh
khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ
bước
Vì
anh là kẻ chẳng giàu sang
Ban
đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ
tạm dừng chân khách bộ hành
Đến
sáng hôm sau anh cất bước
Ra
đi với cái mộng chưa thành
HÀN MẶC TỬ
HỌA
ĐỜI
PHIÊU LÃNG
Hoa
chếch bên đời ý vẩn vơ
Đường chia đôi ngả tự
bao giờ
Tương lai mù mịt chừng
vô định
Mộng tưởng ê chề, chỉ
ước mơ
Ngắn ngủi cuộc đời ai có
hay
Và ai hạnh phúc bấy nhiêu
ngày ?
Khổ đau bao tháng ? Sao mai mỉa
Dâu bể vần xoay mãi đổi
thay
Đường đời nặng dấn bước
lang thang
Sương gió phũ phàng lạnh
buốt răng
Gắn bó còn chưa vơi nhịp
bước
Xuân về, thu đến, gió
đông sang
Chân trời thấp thoáng
túp lều tranh
Có ấm lòng chăng khách
bộ hành
Có luyến lưu gì chùng
cất bước
Tâm tư chưa toại chí
không thành !
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét