Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

KHI HOA ĐÀO NỞ



Sáng nay trời khép chân mây trắng
Thuyền bến sông Ba đậu khít bờ
Chim về xóm lá mong sương mới
Tháng chạp hoa đào nở lẳng lơ

Gió đẩy bờ lau chạy với lau
Núi chàm thu hẹp núp trong sâu
Bên cầu trúc đỏ, phơi đầu bạc
Ông lão quên về, đứng thả câu

Và có hơi may thấm lạ lùng
Có từng loạt lá trút trên sông
Có người thiếu phụ gầy như trúc
Đi khắp vườn cau tước gió đông

Nàng mơ sống lại thu hôm trước
Đã rụng bao nhiêu ánh mặt trời
Mùa đông buồn quá, chim lâu quá
Chìm cả trong lòng nét thắm tươi

          YẾN LAN

HỌA

           BẾN XƯA

Sương khói nương chiều ươm sắc trắng
Bèo mây lưu lạc tắp ven bờ
Chim trời lả cánh say duyên mới
Một thoáng ráng hồng đọng lẳng lơ

Nhợt nhạt bờ hoang mấy khóm lau
Não nùng tiếng vạc chuyển đêm sâu
Thuyền ai ghé bến hong sương bạc
Khúc hát trử tình vẳng mấy câu

Lặng lẽ miên man đến lạnh lùng
Gió dùa xô sóng dạt trên sông
Nhà ai ẩn khuất sau bờ trúc
Le lói ánh đèn ửng ý đông

Nhớ lại nơi này bao thuở trước
Bến xưa êm ả thắm mây trời
Hững hờ cô lái sao xinh quá !
Bỏ bến, bỏ thuyền …. Cảnh kém tươi

                 TÚ GÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét