Anh đã nói, từ khi gặp gỡ
“ Anh rất ngoan anh không
dám mong nhiều
Em bằng lòng cho anh được
phép yêu
Anh sung sướng với chút tình
vụn ấy ”
Em đáp lại : “ Nói gì đau
đớn vậy !
Vừa gặp anh em cũng đã mến
rồi ”
“ Em phải đâu là ngọn nước
trôi xuôi
Chưa hy vọng, sao anh liền
thất vọng ? ”
Lời nói ấy về sau đem gió
sóng
Cho lòng anh đã định chỉ yêu
thôi
Anh tưởng em là của anh rồi,
Em mắc nợ, anh đòi em cho
được
Ấy, ai bảo em làm anh mơ ước
!
Lúc đầu tiên, anh có mộng gì
đâu !
Tưởng có nhau ai ngờ lại xa
nhau
Em ác quá, lòng anh như tựa
xé
XUÂN DIỆU
HỌA
VÔ DUYÊN
Anh chỉ trách ai xui
mình gặp gỡ
Biết nhau chi ! …. Đau
khổ vướng mang nhiều
Em bây giờ đang độ tuổi
đang yêu
Đắm mơ mộng, say ngẩn
ngơ, thế ấy
Anh chẳng hiểu lòng mình
sao như vậy !
Mới gặp em anh đã lịm
chết rồi
Phận bèo mây mặc sóng
gió trôi xuôi
Nên tan hợp, lẽ thường
sao thất vọng ?
Tình yêu đến cuồn cuộn
dâng như sóng
Yêu cho nhiều … và chỉ biết yêu thôi
Tưởng hồn em anh gom giữ
kỹ rồi
Ngỡ thể xác, anh gắng
công chiếm được
Cho hy vọng mỏng manh tròn
mơ ước !
Giờ vỡ tan đời có nghĩa
gì đâu !
Trong phút giây bịn rịn
phải xa nhau
Em lặng lẽ … lòng anh
đau tựa xé
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét