Ta mới thấy xuân vờn trong
ánh sáng
Muôn sắc hình múa giỡn dưới
ao khuya
Đôi tháp cao kiêu hãnh dưới
hàng bia
Với lau lách ngã mình trong
cảnh vắng
Sợ chừng như tiếng rụng của
sao băng
Mà vì đâu những tháng Hời
kiêu ngạo
Hàng muôn năm sống mãi với
đêm sương
Mà vì đâu nghe tiếng bật
giữa im lìm
Như mơ tiếc những thời hung
bạo
Phải người chăng, bên suối
uống mây trôi
Phải người chăng đồi cao
đương hoảng hốt
Bọc trăng vàng trong áo ngủ
quên đi
Để hoàng hôn loang loáng đối
oai nghi
Bao dấu vết thời xưa giờ ủ
dột
Phải người chăng thi sĩ của
dân Chiêm
Người lắng nghe lắng nghe
trong đáy giếng
Tiếng vàng rơi chìm lỉm
xuống hư vô
Tiếng ngọc địch nhớ nhung
còn uyển chuyển
Bên cầu sương lưu đọng ánh
trăng mơ
Người thổn thức tiếng buồn
bao cảnh sắc
Ta không muốn người thôi ca
hát
Vì luôn đêm sóng bận réo
cung Hằng
Người khóc đi khóc đi cho hả
nỗi hờn căm
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
ĐÊM TRƯỜNG
Lẩn trong tối những vì
sao mới sáng
Gió lan truyền xua cảnh
vật vào khuya
Những mộ Chàm tê tái mấy
hàng bia
Bao uẩn khúc dâng tràn
vây đêm vắng
Cuối chân trời lầm lũi
vệt sao băng
Những ngọn tháp vút tầm
cao kiêu ngạo
Vẫn kiêu hùng gội mưa
nắng gió sương
Bao năm qua sao nhẫn
nhục im lìm
Mặc bão táp, mặc mưa sa
hung bạo
Mặc nghìn thu, mặc nước
chảy, mây trôi
Tiếng vạc vụt thét lên
chao hoảng hốt
Vội lắng chim trong quên
lãng … vơi đi
Những đền đài, cung điện
vốn uy nghi
Như tức tưởi nương hồn
theo giờ ủ dột
Khoảnh khắc điêu tàn ….
của nước non Chiêm
Trăng vụn vỡ rụng chìm
sâu đáy giếng
Những oan hồn vương vấn
chốn hư vô
Trống cầm canh dội tim ai
rung chuyển
Khoảng đêm trường tĩnh
mịch trĩu cơn mơ
Bao Chiêm nữ ôi mặn mà hương
sắc
Trong hoang vắng cố cất
cao giọng hát
Khúc ca vang vọng đến
mãi cung Hằng
Tơ trời vương còn ngùn
ngụt hờn căm
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét