Sao ở đâu mọc lên trong đáy
giếng
Lạnh
như hồn yêu tối vạn yêu ma ?
Hồn của
ai trú ẩn ở đầu ta ?
Ý của
ai trào lên trong khối óc
Để bay
đi trong tiếng cười, điệu khóc ?
Biết
làm sao giữ mãi được Ta đây
Thịt cứ
chiều theo thú dục chua cay!
Máu cứ
nhảy theo nhịp cuồng kẻ khác!
Mắt
theo rõi tinh hoa bao màu sắc!
Đau đớn
thay cho đến cả linh hồn
Cứ bay
tìm Chán Nản với U Buồn
Để đỉnh
sọ trơ vơ tràn ý thịt!
Mà phải
đâu đã đến ngày tiêu diệt!
Ai bảo
dùm: Ta có có Ta không?
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
CHIÊM
NƯƠNG
Trăng
khuya rụng ánh vàng chao đáy giếng
Gió
lạnh đùa rờn rợn khí yêu ma
Trên
không trung nghe gọi mãi hồn ta
Tiếng
ai đó thét gào thôi buốt óc
Chẳng
đáp lại … ai kia vùng bật khóc
Đêm
lạnh lùng, tiếng cuốc giục đâu đây
Ta
chợt nghe sao khóe mắt cay cay
Ôi
cảnh vật đổi thay dường có khác
Đấy
điện ngọc cung son đua khe sắc
Đây
tháp xưa kiêu hãnh thắm linh hồn
Những
câu hò, vũ khúc trĩu u buồn
Như
thoang thoảng mùi hương thơm da thịt
Ô !
đẹp quá nước non Chiêm bất diệt
Có
phải nàng Chiêm nữ, phải nàng không ?
TÚ GÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét