Nghìn buổi sáng, bình
minh se chỉ thắm
Đem lòng tôi ràng rịt
với xuân tươi
Thuở xưa kia là con của
mặt trời
Tôi có lửa ở trong mình
nắng đọng
Đời
muốn chữa cho tôi lành bệnh sống
Đem
tuyết sương lời lẽ buốt vào gan ;
Tuyết
sương mòn, băng giá phải trôi tan,
Tôi
là lửa chẳng bao giờ biết nguội
Tôi
đã yêu từ khi chưa có tuổi
Lúc
chưa sinh, vơ vẩn giữa dòng đời ;
Tôi
đã yêu khi đã hết tuổi rồi ,
Không
xương xóc, chỉ huyền hồ vóc dáng
Vào
đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng
Rọi
u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;
Đến
ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;
Tìm
ấp mộng những hồn sầu rã mục.
Hồn
đông thế, tôi sợ gì cô độc!
Mà
với nhau thì ôm ấp cùng nhau.
Chuyện
yêu đương bấy giờ đã hết đâu,
Niềm
tâm sự vẫn còn như thuở sống.
Trong cõi lòng lan đi
bao ấm nóng,
Giữa hồn thường thắm
thiết một ma thơ
Đem nhớ nhung an ủi dưới
trăng mờ,
Và trong gió phất phơ đi
có bạn...
Kẻ đa tình không cần đủ
thịt da;
Khi chết rồi thì tôi sẽ
yêu ma.
XUÂN DIỆU
HỌA
TÌNH
YÊU
Chân trời thẳm bừng lên
bao sức sống
Hồn cỏ hoa tô điểm nét
xinh tươi
Áng mây vương ngớ ngẩn
giữa lưng trời
Mùa xuân đến tứ gom muôn
ý đọng
Tình yêu lại mạch nguồn
dâng sức sống
Dẫu khổ đau dang dở vẫn
bền gan
Phận bèo mây lắm lúc hợp
rồi tan
Lòng kiên định có bao
giờ lạnh nguội
Yêu say đắm chẳng ngờ
quên mất tuổi
Dắt dìu nhau đến đoạn
cuối cuộc đời
Khi nhịp tim đã hết đập
nữa rồi
Và trần thế duy chỉ lưu
bóng dáng
Dẫu mê muội nhưng lòng son
chắp sáng
Dù ngây thơ nhưng tình ý
thâm sâu
Đã biết yêu phải chấp
nhận thương đau
Không chùng bước khiến
tình yêu rữa mục
Biết bao kẻ sống cuộc
đời cô độc
Sao không đem chỉ thắm
buộc ràng nhau
Phận hẩm hiu bất hạnh
bỡi vì đâu ?
Buồn vô hạn … bất công
trong cuộc sống
Gắng giữ lửa tình yêu
luôn hâm nóng
Hãy thương yêu chắp ý dệt
vần thơ
Cho đêm đông sáng sủa
chẳng mịt mờ
Trăm năm vẫn chung lòng
không lẻ bạn
Mặc thời gian cày nhăn
nhúm làn da
Mặc nhân loài bỗng chốc
hóa ra ma
TÚ GÂN