Tình chung thắm đượm trang thơ tếu, Nghĩa nặng vương mang ngọn bút cùn

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

QUA CẦU KIÊN MỸ


Tre xanh phủ bóng nhịp cầu cao
Chung bước du phương mới độ nào
Nét đá chưa trôi lời ước hẹn
Màu mây đã nhuộm giấc chiêm bao
Còn ai cởi áo trao đầm ấm
Cho khách sang sông bớt nghẹn ngào
Ngoảnh lại vườn xưa thương chuyện cũ
Lòng tơ vương vấn nhện bờ ao.

                QUÁCH TẤN
                        HỌA

      QUA CẦU KIÊN MỸ

Mây đùn thương nhớ mấy từng cao
Vắng bóng
tre xanh tự thuở nào
Cá lúi ngỡ ngàng ôm mộng ảo
Con thuyền trăn trở chở chiêm bao

Thương mình hẩm phận se tâm sự
Sợ kẻ sang ngang tủi nghẹn ngào
Bèo vướng chân cầu lưu luyến sóng
Niềm xưa ai ước nữa ai ao.

          TÚ GÂN

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

CHÙA HOANG


Chùa không sư tụng cảnh buồn teo
Cốt Phật còn đây chuỗi Phật đâu ?
Réo rắt cành thông thay kệ đọc
Lập lòe bóng đóm thế đèn treo
Hương sầu khói lạnh nẳm ngơ ngác
Vách chắn đêm suông đứng dãi dầu
Rứa cũng trơ gan cùng tuế nguyệt
Bên thềm khắc khoải tiếng quyên kêu

 HÀN MẶC TỬ

HỌA

                 CHÙA HOANG

Chùa trống hương tàn cảnh vắng teo
Trách gì Sư phụ bỏ đi đâu ?
Tủi niềm kinh kệ không ai đọc
Thương nỗi đèn hoa chẳng kết treo
Phật ngự tòa sen thây kệ thấy !
Chuông treo trong tháp dẫu cho dầu !
Nhện giăng  bụi phủ hồn xưa lịm
Khắc khoải bên thềm tiếng cuốc kêu

       TÚ GÂN


Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

NHỮNG SỢI TƠ LÒNG


Tôi không muốn dất trời xoay chuyển nữa
Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi
Xuân đùng về ! Hè đừng gieo ánh lửa !
Thu thôi sang Đông thôi lại não lòng tôi!

Quả đất chuyển gây lòng tôi rung động
Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư vô !
Tháng ngày qua gạch chàm đua nhau rụng
Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ !

Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy !
Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ !
Chiều Đông tàn, như mai xuân lộng lẫy
Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư

Tạo hóa hỡi hãy trả tôi về Chiêm quôc
Hãy đem tôi xa lánh cõi trẩn gian !
Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt
Muôn vui tươi nhắc mải vẻ điêu tàn !

Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi dưới trời xa !
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẫn tránh
Những ưu phiền đau khổ vời buồn lo

                      CHẾ LAN VIÊN
HỌA


                      TIÊNG TƠ LÒNG

Hồn dĩ vãng đắm chìm, thôi khóc nữa !
Tủi ngày qua ngao ngán xót xa trôi
Mộng huyền ảo nhóm nhen ngời đốm lửa
Sợ đông tàn tê tái cõi lòng tôi

Xa xưa chuyển bùng lên sôi  biến động
Ném tan hoang xô dạt chốn hư vô
Đêm vụn vỡ giật mình ngơ ngác rụng
Đóm ma trơi run rẩy dưới trăng mờ !

Yên tĩnh chợt sắt se hồn trỗi dậy
Chiếm không gian như tím cả hồn thơ
Bao Chiêm nữ nếp xiêm y lộng lẫy
Chút dung nhan khẽ gợn nét ưu tư

Ngọn tháp cổ vẫn vọng về cố quốc
Lớp gạch hằn lở lói vết thời gian
Đoàn chiến tượng oai hùng chao ánh mắt
Phút uy linh tê buốt cảnh điêu tàn !

Tiếng gà  nhuốm sương đêm vương giá lạnh
Cánh sao sa tha thiết mảnh trời xa
Ngại khoảnh khắc rủ niềm riêng lẫn tránh
Tiếng tơ lòng trau chuốt thắm âu lo

                      TÚ GÂN

                                 MỘNG

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

THAN NGHÈO


Cái khó theo nhau mãi thế thôi
Có ai, hay chỉ một mình tôi ?
Bạc đâu ra miệng mà mong được ?
Tiền chửa vào tay đã hết rồi
Van nợ lắm khi tràn nước mắt
Chạy ăn từng bữa toát mồ hôi
Biết thân thuở trước đi làm quách
Chẳng ký, không thông, cũng cậu bồi !

                       TÚ XƯƠNG

               HỌA

         THAN NGHÈO

Mỗi nhà mỗi cảnh khác nhau thôi
Khổ quá, đừng ai nghĩ đến tôi
Tiền bạc áo cơm vừa mới kiếm
Nghĩa ơn đau yếu nữa toi rồi !
Dẫu thân vất vả không lung lạc
Tuy phận đói nghèo chẳng hám hôi
Tin tưởng lạc quan lòng gắng nhủ
Tương lai tươi sáng sẽ tô bồi

                       TÚ GÂN

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

CÁI GIỐNG YÊU HOA


Cái giống yêu hoa lạ lạ đời
Mắt xanh chưa lọt đã mê tơi
Chim trời cá nước duyên ai đó
Vía dại hồn khôn chết dễ chơi
Xa cách ngoại trăm nghìn dặm đất
Ước ao trong sáu bảy năm trời
Cái mê vô ích mà mê dại
Mê dại mê mê mãi chẳng thôi

                  TẢN ĐÀ
HỌA

     CÁI GIỐNG YÊU HOA

Tiếng gọi con tim thắm nghĩa đời
Yêu đương ân ái đến mê tơi
Trăm năm ngắn ngủi ngùi duyên số
Một thoáng ngỡ ngàng luyến cuộc chơi
Âu yếm khắc ghi hằn muôn thuở
Nhớ thương dâng ngập cuốn phương trời
Dẫu rằng mê đắm trong si dại
Già trẻ chung lòng mãi chẳng thôi

                TÚ GÂN

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

NGẠI NGÙNG


Ngại ngùng  chưng những lúc phân kỳ
Vó ký dùng dằng bước chẳng đi
Lưu giản đôi câu sa giọt ngọc
Tương tư nửa gánh nặng vai chì
Cảm thông sầu gãy năm cung biệt
Rượu cúc say nghiêng một chén ly
Tưởng nước non này trăng gió ấy
Thấu tình chẳng nhẽ khách tương tri

                 HỒ XUÂN HƯƠNG
HỌA

             NGẠI NGÙNG

Sắt se tê buốt buổi phân kỳ
Nửa ở dùng dằng nửa bước đi
Tiếc mối tình vương cao giá ngọc
Xót thân duyên lắng nặng vai chì
Vấn vương gió quyện phong mơ ước
Day dứt canh tàn tiễn biệt ly
Bụi vướng chân trần, ngăn lối mộng
Ai về nhắn nhủ khách tương tri

                   TÚ GÂN




Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

ĐƯỜNG XUÂN NGỢP GIÓ


Đường nghiêng hứng gió qua khe
Đôi tràng pháo nổ thôn xa vắng
Đông ý xuân chao những đọt chè
Cây rướn cao lên, nắng tỏa gần

Vàng bay vào lá ý bâng khuâng
Chập chờn như lạc vào ân ái
Mây lắng tìm mây cánh trắng ngần
Xuân ấy hương thầm ngập bánh xe

Đường chảy dài ra ngựa cứ theo
Lòng yêu hơn giếng nước trong veo
Người qua bến cát như qua lụa
Chừng ngủ đêm ( nay ) giữa gió đèo

Năm nay cũng lối ấy xe đi
Đường cũ cong cong ngỏ ý gì
Chỉ thấy bàn tay người khớp ngựa
Dừng roi chậm séo cánh hoa bay

Và liễu bên đường sống phút mơ
Xếp hàng nhau như vạn trang thơ
Đợi bàn tay lạ, bàn tay gió
Lật rải tung ra tờ lại tờ

Giữa cõi đời tươi như cõi mơ
Người đi dày ải tuổi ngây thơ
Biết rằng xa lắm còn xa lắm
Mà dễ ai kia có đợi chờ

                         YẾN LAN
HỌA


         ĐƯỜNG XUÂN   

Hoa nắng lung linh bướm đến gần
Bụi vàng nương gió gợn bâng khuâng
Núi sông gấm dệt, trân châu đính
Cả một trời xuân mộng trắng ngần

Lối cũ rộn ràng lớp ngựa xe
Đường xa lo lắng dốc cùng khe
Chợt thương quãng vắng thêm thưa vắng
Gặp gỡ nhau đây dưới rặng chè

Ao ước e dè nối gót theo
Tình yêu khơi dậy ý trong veo
Tóc thề thơm phức êm nhung lụa
Kỷ niệm em trao phủ góc đèo

Lối cũ êm đềm tôi vẫn đi
Thâm tâm chẳng biết luyến lưu gì !
Chạnh lòng cánh nhạn buông nhung nhớ
Hờ hững mây trời lặng lẽ bay

Uổng phí nào hay dệt ước mơ
Nỗi niềm hoang dại hãy còn thơ
Bao xuân lẻ bóng tim tê tái
Lạnh lẽo không gian vẫn lặng tờ

Vô vọng tôi về khép giấc mơ
Còn em hất hủi mối tình thơ
Theo chồng xa lắm xa xa lắm !
Quên hẳn người xưa vẫn đợi chờ !

               TÚ GÂN

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

TÙY NGỘ


Lớp nhạc bên hiên chợ trước nhà
Đường thêm xe ngựa rộn ràng qua
Tuy ồn vẫn giữ lòng thanh tịnh
Chịu dại không thay nết thật thà
Mận vẫn vương tình thu lạnh lạnh
Đầm tơ tưởng bóng én xa xa
Đôi tay thiếu thốn tài kinh tế
Mót máy văn chương dưỡng tuổi già.

                        QUÁCH TẤN
HỌA
            TUỲ NGỘ

Giọt nước se duyên rụng trước nhà
Ơ hờ thương nhớ tủi ngày qua
Thẹn lòng dan díu say thanh tịnh
Giận nết phôi pha phụ thật thà
Phó mặc thói đời neo ấm lạnh
Tùy nghi sự thế níu gần xa
Vắt tay suy tưởng đêm trăn trở
Lụy chút văn chương xót tuổi già.

                  TÚ GÂN

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

CỬA SỔ ĐÊM KHUYA


Hoa cười nguyệt rọi cửa lồng gương
Lạ cảnh buồn thêm nỗi vấn vương
Tha thướt liễu in hồ gợn bóng
Hững hờ mai thoảng gió đưa hương
Xa người nhớ cảnh tình lai láng
Vắng bạn ngâm thơ rượu bẽ bàng
Qua lại yến ngàn dâu ủ lá
Hòa đàn sẵn có dế bên tường. 

                      HÀN MẶC TỬ
HỌA

              CỬA SỔ ĐÊM KHUYA

Năm tháng u hoài biếng lược gương
Tình xưa day dứt mãi còn vương
Ngoài song liễu thắm sâu thương nhớ
Trong ý mai tàn nhạt sắc hương
Quyến luyến hương phong mềm chí hạ
Vấn vương trăng đọng tủi duyên bàng
Sương trời thổn thức ôm thân lá
Tiếng dế âm vang cạnh góc tường. 

                            TÚ GÂN


Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

MƠ TRĂNG


Mây chắp lụa dài vây núi biếc 
Sương xây mồ bạc dấu trăng vàng 
Thuyền ai dỡn nước sông Ngân ấy 
Mà để sao sa xuống cõi trần, 
Ai đổi đầu lâu trong nấm mộ 
Tiếng khua vang rạn khắp đầu ta ? 
Có ai rên rỉ ngoài thôn lạnh 
Như tiếng xương người rên rỉ khô ?
Mơ rồi ! Mơ rồi ! Ta mơ rồi ! 
Xạc xào chỉ có lá vàng rơi 
Quanh mình bóng tối mênh mang cả 
Thấp thoáng đôi hồi lửa đóm soi 

                        CHẾ LAN VIÊN
HỌA

                TRĂNG

Thương nhớ mây đùn ôm núi biếc 
Trắng trong trinh tiết quyện trăng vàng 
Dát ngà cẩn ngọc sông Ngân gợn
Một chiếc sao sa luyến cõi trần, 
Chắp ánh hào quang trên đỉnh mộ 
Nhớ thương trăng  ngập kín lòng ta  
Sương mờ gió thoảng se se lạnh 
Một chiếc đầu lâu khô khốc khô
Hớp ánh trăng khuya thỏa chí rồi
Vội vàng hôn nhẹ chiếc sao rơi 
Vật vờ đau đớn trăng rên rỉ 
Nghiêng ngã ánh vàng gắng gượng soi 

                            TÚ GÂN


Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

ÔNG LÃO


Ông lão ngày xưa tính thực hiền 
Bảy ba vui thú cảnh điền viên 
Sách đèn học tập năm Minh Mệnh 
Áo mũ ăn ngồi xã Vị Xuyên 
Giá phỏng có thi may cũng đỗ 
Thôi thì không lụy thế là tiên 
Đầu râu tóc bạc như mua được 
Thầy bá nhà quê chán vạn tiền
                           
                   TÚ XƯƠNG
     HỌA

                             THÚ ĐIỀN VIÊN

Phải sống theo gương bậc thánh hiền 
Thú nào hơn thú cảnh điền viên 
Ngày chăm hoa kiểng vui tươi điểm
Đêm ngắm trăng vàng mây cước xuyên 
Cõi thế ấp iu niềm tục lụy
Thói đời ao ước mộng thần tiên 
Vô vi thanh tịnh đong mong muốn 
Hạnh phúc phải đâu chỉ có tiền

                          TÚ GÂN


Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

TRƯƠNG CHI



Mười ngón thiên thần chuốc tiếng tơ
Không gian quặn thắt nỗi mong chờ
Tâm tình dâng trọn sầu muôn thuở
Thận phận đắm chìm lạnh ước mơ
Thổn thức tiếng lòng sâu ảo vọng
Nỗi niềm sông nước dậy hoang sơ
Hương đời trau chuốt thiên tình sử
Tiếng địch mênh mang bỗng dại khờ

                                TÚ GÂN


Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

TÂY HỒ VỌNG NGUYỆT

Hiu hắt Hồ Tây chiếc lá rơi
Đêm thu vằng vặc bóng theo người.
Mảnh tình xẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận trời
Những ngán cành đa khôn quấn quít
Mà hay mặt sóng cũng chơi vơi.
Ai lên cung Quế nhờ thăm hỏi
Soi khắp trần gian có thấy ai?

                   TẢN ĐÀ
HỌA

              TRĂNG KHUYA

Xao xuyến ngại ngùng lá nhẹ rơi
Sương khuya lạnh tới trắng duyên người
Tơ trời huyễn tưởng nương theo mộng
Tiếng vạc mông lung vọng cuối trời
Lắng đọng tâm tình trăng khuyết chếch
Rã rời duyên phận ngọn triều vơi.
Tình chung non nước nên nhung gấm
Vương vấn trong lòng được mấy ai ?

                              TÚ GÂN






Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

DUYÊN KỲ NGỘ


Nghìn dặm có duyên sự cũng thành
Xin đùng lo lắng hết xuân xanh
Tấc gang tay họa thơ không dứt
Gần gũi cung dương lá vẫn lành
Tay sẵn bút đề dường chĩnh chện
Trống mang dùi cắp đã phanh phanh
Tuy không thả lá trôi dòng ngự
Chim tới vườn đào thế mới kinh.

                 HỒ XUÂN HƯƠNG
 HỌA

              DUYÊN KỲ NGỘ

Ai chắp tơ duyên, kết mộng thành
Nâng niu yêu quý tuổi xuân xanh
Má hồng chăm chút tôn nhan sắc
Đêm quạnh đơn côi đắp mộng lành
Ý tứ trắng trong ngờ tráo trở
Hương tình vấn vít ngỡ phong phanh
Tình quân ơi ! …  kiếp phù sinh vỡ
Yêu vội, yêu nhiều … chẳng thấy kinh !.

                            TÚ GÂN



Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

CHIỀU



Chiều nghe chuông chở rét qua sông
Chiều mong lời vui ở cánh đồng
Tre nhại thi nhân trong xóm lạnh
Chợ tàn tiễn khách với lều không

Ai nhại dùm ta tiếng võng đưa
Của bao người mẹ tự bao giờ
Những chiều năm xửa năm xưa ấy
Trong lúc ngoài trời “ lén đổ mưa ”

Nắng chiều nay bặt tiếng xuân tiêu
Thôi hát cùng em điệu hát chiều
Thôi tiễn cùng em người lữ khách
Bạn về đợi bạn chốn đìu hiu

Hoa chiều đã nhạt cả mùi hương
Nhạt cả lời chim ở vệ đường
Em nhớ, anh ơi mười tám tuổi
Những người mười tám phải lang thang

                         YẾN LAN

HỌA
                        CHIỀU


Gió đùa sóng biếc dạt ven  sông
Hương lúa phơi duyên phủ khắp đồng
Gác mái con đò xưa gối mộng
Mây ngàn len lỏi nẻo hư không

Êm ái chuông chùa thoảng nhẹ đưa
Nắng chao tâm sự tự bao giờ
Chim trời lặng lẽ xuôi về tổ
Vội vã ngỡ trời sắp đổ mưa

Tha thiết cuối làng vọng tiếng tiêu
Vấn vương muôn ý đọng hương  chiều
Chạnh niềm lữ thứ nao lòng  khách
Ánh lửa chân đồi đượm hắt hiu

Hoa dại thẹn thùa nén tỏa hương
Sương đêm đậu kín nở ven  đường
Má hồng mọng đỏ tình thôn nữ
Chân bước trên đường ngỡ bước thang

                  TÚ GÂN

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

BẾN CŨ



Chợ chiều chanh khế chuyện ngoài tai
Bến cũ ngồi nghe tiếng địch chài
Chậm chậm mây trôi dòng dĩ vãng
Mờ mờ trăng vẽ hướng tương lai
Lá từng cơn rụng buồn gieo khắp
Cò nối hàng bay lạnh kéo dài
Ngó ngoái lưng đèo hoa dúi dẻ
Sư về am vắng bước khoan thai

                 QUÁCH TẤN

HỌA

            ĐỜI NGƯ PHỦ

Thì thầm tiếng sóng vẳng bên tai
Trăng trải niềm riêng đọng xóm chài
Thiêm thiếp hàng dương phai mộng tưởng
Ngùi ngùi cánh vạc rũ tương lai
Đời còn cơ cực mừng chưa đượm
Phận vẫn gieo neo tủi kéo dài
Ngòi lạch vịnh doi vui thú hưởng
Đêm về mơ lạc chốn thiên thai

                  TÚ GÂN

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

GÁI Ở CHÙA



Rừng thiền thấp thoáng dạng quần thoa
Khuê các trâm anh cũng rứa à ?
Mùi tục chưa chi mà vội chán
Cuộc đời mới thế đã lo xa
Nhạt mùi son phấn say mùi đạo
Chán cảnh phiền ba mến cảnh chùa
Dì nguyệt trớ trêu lòng dạ thiễm
Trăm năm nỡ để thiệt thòi hoa.

              HÀN MẶC TỬ
HỌA

            GÁI Ở CHÙA

Ngậm ngùi thương tiếc dáng quần thoa
Hương sắc kiêu sa ấy thế à ?
Thanh thoát yêu kiều duyên lắng đọng
Thất tình vô vọng mộng lìa xa
Thương đời hiu hắt say mùi đạo
Tủi phận mong manh mến cảnh chùa
Chuông mõ công phu bền nguyện ước
Nâu sồng dưa muối thắm đời hoa.

                  TÚ GÂN

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

ĐỜI NGƯỜI CHIÊM NỮ




Tối hôm nay chị Hằng nghiêm nghị quá
Dãy cây vàng đợi mộng, đứng im hơi
Không một mối trăng ngà rung muôn lá
Không một làn mây bạc vẩn chân trời

Thành Đồ Bàn cũng thôi không nức nở
Trong sương mờ huyền ảo, lắng tai nghe
Từ một làng xa xôi bao tiếng mõ
Tan dần trong Im Lặng của đồng quê

Bên cửa Tháp ngóng trông người Chiêm Nữ
Ta vẩn vơ nhìn không khí bâng khuâng
Vài ngôi sao lẻ loi hồi hộp thở
Một đôi cành tơ liễu nhúng trong trăng !

Nàng không lại, và nàng không lại nữa !
Cả thân ta dần tan trong hơi thở
Ôi đêm nay, lòng hỡi, biết bao sầu !
Kìa trời cao, trên mãi chín từng cao
Hồn ta bay trong một làn khói tỏa
Chẳng biết rồi lưu lạc đàn nơi nao ?

                        CHẾ LAN VIÊN
HỌA

       CHIÊM NỮ

Nét thanh thoát dịu dàng duyên dáng quá
Khiến gió ngàn ngơ ngác lắng im hơi
Sương móc thẹn dấu mình trong kẽ lá
Những vì sao lạc lõng cuối chân trời

Hương sắc quyện căng tròn khung ngực nở
Tiếng tơ lòng réo rắt có ai nghe
Gió đưa tiễn canh đi mềm tiếng mõ
Ánh trăng vàng  nạm chuốt nét chân quê

Bao mơ ước khát khao lòng Chiêm Nữ
Rực yêu đương trăn trở nỗi bâng khuâng
Nén hồi hộp xuyến xao từng nhịp thở
Thắm nhịp nhàng vũ khúc dưới đêm trăng !

Hương lan tỏa ngút ngàn cao ngất nữa
Lòng lâng lâng lắng  sâu trong hơi thở
Đêm bao la mơ mộng dấy  bao sầu !
Ngọn tháp ngà kiêu hãnh ngước nhìn cao
Hồn Chiêm nữ dật dờ muôn ý tỏa
Đến bây giờ ! … lưu lạc chốn nơi nao ?

                                TÚ GÂN

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

THỀ VỚI NGƯỜI ĂN XIN


Người đói thì ta cũng chẳng no
Cha thằng nào có tiếc không cho
Họ đày đọa mãi dân cày cuốc
Ai xét soi cho cảnh học trò !
Mong được cơm no cùng áo ấm
Gặp toàn nắng lửa với mưa gio
Miếng ăn đến miệng là thưa kiện
Lúa rũ chân đê chửa được vò

                                  TÚ XƯƠNG
HỌA


                 ĂN XIN

Cuộc sống thời bữa đói bữa no
Thập phương của bố thí ban cho
Miếng cơm nhớ đến công cày cuốc
Khinh bạc thương thay kẻ dở trò !
Áo rách đông về không đủ ấm
                        Lửa tàn mưa thấm chẳng vun tro
Thương đời xót phận đêm thao thức
Trăn trở thâu canh rối tựa vò

                                  TÚ GÂN