Tôi không muốn dất trời xoay chuyển nữa
Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi
Xuân đùng về ! Hè đừng gieo ánh lửa !
Thu thôi sang Đông thôi lại não lòng tôi!
Quả đất chuyển gây lòng tôi rung động
Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư vô !
Tháng ngày qua gạch chàm đua nhau rụng
Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ !
Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy !
Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ !
Chiều Đông tàn, như mai xuân lộng lẫy
Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư
Tạo hóa hỡi hãy trả tôi về Chiêm quôc
Hãy đem tôi xa lánh cõi trẩn gian !
Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt
Muôn vui tươi nhắc mải vẻ điêu tàn !
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi dưới trời xa !
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẫn tránh
Những ưu phiền đau khổ vời buồn lo
CHẾ LAN VIÊN
HỌA
TIÊNG TƠ LÒNG
Hồn dĩ vãng đắm chìm, thôi khóc nữa !
Tủi ngày qua ngao ngán xót xa trôi
Mộng huyền ảo nhóm nhen ngời đốm lửa
Sợ đông tàn tê tái cõi lòng tôi
Xa xưa chuyển bùng lên sôi biến động
Ném tan hoang xô dạt chốn hư vô
Đêm vụn vỡ giật mình ngơ ngác rụng
Đóm ma trơi run rẩy dưới trăng mờ !
Yên tĩnh chợt sắt se hồn trỗi dậy
Chiếm không gian như tím cả hồn thơ
Bao Chiêm nữ nếp xiêm y lộng lẫy
Chút dung nhan khẽ gợn nét ưu tư
Ngọn tháp cổ vẫn vọng về cố quốc
Lớp gạch hằn lở lói vết thời gian
Đoàn chiến tượng oai hùng chao ánh mắt
Phút uy linh tê buốt cảnh điêu tàn !
Tiếng gà nhuốm sương đêm vương
giá lạnh
Cánh sao sa tha thiết mảnh trời xa
Ngại khoảnh khắc rủ niềm riêng lẫn tránh
Tiếng tơ lòng trau chuốt thắm âu lo
TÚ GÂN
MỘNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét